- A lô?
- Xin chào, Richard tiên sinh. Chúng tôi gọi đến từ
hãng phim Odex. Hiện chúng tôi đang muốn thực hiện một dự án phim chuyển thể từ
tác phẩm “Last kiss” vừa được xuất bản của tiên sinh. Chúng tôi rất mong có được
sự đồng ý của tiên sinh cũng như một cuộc hẹn để chúng ta có thể bàn bạc sâu
hơn về vấn đề này. Không biết ý tiên sinh thế nào?
...
Richard gác máy. Hai hàng nước mắt bất chợt lăn
dài.
Thành công rồi. Ước mơ cuối cùng cũng đã thành toại
rồi. Tuy Odex không phải là hãng phim lớn, nhưng ước mơ cả đời của y chỉ đơn giản
là nhìn thấy những đứa con tinh thần của mình sống động trước mắt. Y chỉ cần có
thế thôi.
...
Richard đội lên đầu chiếc nón phớt màu đỏ, khoác
lên mình chiếc vest caro, đi vào chân đôi giày da màu hạt dẻ. Nhìn lại mình một
lượt trong gương, y hít một hơi dài, mỉm cười, rồi cất bước ra khỏi nhà.
Nắng ấm, ngày đẹp. Chờ đón.
- Richard tiên sinh, thật sự rất cảm ơn tiên sinh
đã dành chút thời gian cho chúng tôi. Gặp trực tiếp tiên sinh thế này tôi thật
bất ngờ, tôi vẫn luôn nghĩ tiên sinh là
nữ.
- Thì tôi là nữ mà.
- Ơ...
Richard không hề tỏ chút khó chịu khi bị nhìn nhầm
giới tính. Y chỉ nhoẻn cười một cách vô tư.
Y cùng vị giám đốc hãng phim ngồi xuống bàn tiếp
khách. Họ bắt đầu bàn bạc các vấn đề liên quan đến dự án “Last kiss”. Các vấn đề
liên quan đến kinh phí này nọ, y thật sự không quan tâm. Chuyện làm y thích thú
chính là lựa chọn diễn viên. Y đã đặt tất cả tâm tư tình cảm của mình vào tác
phẩm, vì thế diễn viên cũng sẽ là do y chọn. “Yun” và “Yen” của y phải thật
hoàn hảo, vừa vặn từ ngoại hình cho đến giọng nói, ánh mắt. Sau khi vị giám đốc
đề cử một số tên tuổi, họ lại sắp lịch cho ngày khác để casting.
- Vậy còn về đạo diễn? Tiên sinh có nghĩ đến ai
không?
- Ừm... thật ra tôi không rành trong lĩnh vực này.
Tôi nghĩ tốt nhất nên chọn một đạo diễn đã quen với phim đồng tính.
- A, nếu vậy thì tôi có nghĩ đến một người. Tiên
sinh biết đạo diễn Min chứ?
- Min?
- À, người đó còn rất trẻ, chắc cùng lắm chỉ hơn
tiên sinh vài tuổi thôi. Tiên sinh năm nay chỉ vừa tròn hai mươi thôi đúng
không? Tuy chưa từng tham gia các bộ phim lớn, nhưng những phim ngắn về đồng
tính của “cậu ấy” để lại ấn tượng rất sâu sắc. Nếu tiên sinh không ngại, tôi sẽ
ngỏ lời để hai người gặp nhau một lần.
- A, không sao. Không cần phiền vậy đâu. Nếu ngài
thấy được thì cứ mời người đó đi. Tôi chỉ hứng thú với việc lựa chọn diễn viên
thôi.
- À, ra thế. Vậy khi có lịch trình cụ thể cho buổi
casting, tôi sẽ báo với tiên sinh.
- Vâng, cảm ơn ngài.
Những diễn viên được mời cho buổi casting đều không
thể lọt vào mắt của Richard. Cuối cùng y lại may mắn nhắm được hai tomboy trên
đường. Từ ngoại hình, khí chất cho đến ánh mắt đều hoàn toàn trùng khớp. Dự án
phim bước đầu diễn ra trôi chảy. Vì là phim xã hội đơn thuần nên bối cảnh cũng
không quá đòi hỏi, thành ra việc chuẩn bị kinh phí cũng không mất quá nhiều thời
gian. Chỉ sau khoảng một tháng, bộ phim đã bắt đầu được bấm máy. Hôm nay, sẽ là
ngày quay đầu tiên.
Y từng thấy người ta quay phim rất cực, nên hôm nay
cũng đặc biệt chọn trang phục thuận tiện thoải mái. Chỉ đơn thuần là chiếc quần
đùi chấm gối cùng chiếc phông tay dài khá rộng, đi cùng đôi giày vải. Cuối
cùng, vẫn là chiếc mũ phớt. Quẩy lên vai chiếc túi đeo chéo phong cách vintage,
y hào hứng tung tăng đến phim trường.
Cảnh quay hôm nay là một khu nhà trọ nhỏ. Khu nhà
trọ này mấy hôm trước y đã cùng vài người bên hãng phim đi lòng vòng cả quận mới
tìm được. Nó không quá hoàn hảo, nhưng cũng giống đến 70% so với tưởng tượng của
y rồi.
Khi y đến, cả ê-kip cũng đang chuẩn bị. Đứng lặng một
góc nhìn cảnh vật xung quanh, nhìn các diễn viên đang được hóa trang, nhìn mọi
người chạy tới chạy lui, nhìn cái ước mơ của mình sắp thành hiện thực, y chợt
thấy xúc động tràn trề.
Ánh mắt y dừng lại ở một dáng người cao gầy trong
chiếc sơ mi trắng. Mái tóc đen chấm vai dợn sóng, tóc mái hất hẳn sang một bên
đầy lãng tử. Gương mặt thanh tú cùng đôi mắt buồn lạnh đang chăm chú vào tập giấy
trên tay. Y thấy tim mình hẫng đi một nhịp. Tường thành vững chắc bao quanh
trái tim y bao lâu nay như đổ sụp, như thể cái hình dáng trước mắt đang luồn
tay vào, moi móc ra những xúc cảm rung động dại khờ thuở thơ ngây. Trong khoảnh
khắc, y muốn được thả mình, được chìm vào dòng cảm xúc đó. Giá như bản thân
chưa từng tổn thương, giá như bản thân chưa từng đau đớn để phải e dè, sợ sệt
trước nhưng thứ tình cảm quá mãnh liệt đến mờ ảo.
Phải, chai sạn trái tim dựng nên thành vách.
Những con người như thế, sẽ không bao giờ thuộc về
y. Mãi mãi chỉ có thể đặt trước mắt, ngắm nhìn, vô vọng.
- Bill, người đó... là ai?
Y quay sang hỏi vị trợ lý mà mình đã được sắp cho mấy
ngày trước.
- A, tiên sinh không biết người đó sao? Là đạo diễn
Min đó!
- Đạo... diễn... Min...?
Y cứ thế bị quấn lấy trong dòng suy nghĩ, đến nỗi
không biết, con người được gọi là đạo diễn Min ấy đang tiến về phía mình.
- Richard?
Thanh âm trầm thấp. Từ ngữ đơn điệu, cộc lốc, và
không mấy thiện cảm.
- Dạ...
- Hừ, tôi không hiểu sao lần này Odex lại chọn “Last
kiss”. Kịch bản vớ vẩn và phi logic thế này, bảo tôi đạo diễn thế nào đây?
Y cảm nhận được sự coi thường trong ánh mắt, trong
từng câu từng chữ của hắn. Đồ ngốc Richard! Mới đây còn trỗi dậy cảm xúc dào dạt
với hắn, thế mà bây giờ như bị tạt một gáu nước lạnh. Quả thật không nên chỉ
nhìn người bởi vẻ bề ngoài.
Nắm tay y siết chặt rồi thả lỏng, ánh mắt đanh lại
rồi chuyển sang hời hợt. Y chỉ ngước nhìn người kia mà nhếch mép.
- Xin lỗi ngài đạo diễn, nếu tác phẩm của tôi vớ vẩn
thì sẽ không nằm trong doanh mục bán chạy nhất trong ba tháng liền đâu.
Min cuộn lại xấp giấy trong tay, liếc nhìn Richard,
hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
- Vô vị.
[TBC...]