Thứ Bảy, 28 tháng 2, 2015

[Short story] Thực - Ảo: Second story [3]

Chap 3




Sáng hôm nay, chưa được 7 giờ, Shin đã tự động bật dậy như phản xạ. Vừa mò mẩm vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo xong thì hồi chuông cửa quen thuộc đã vang lên. Lần này, không cần mở cửa cũng có thể đoán được là ai.

Cạch!

- Shin, Shin! Thay đồ nhanh nhanh đi ăn sáng nào~

Richard giọng vang vang múa máy tay chân, trông không khác gì mấy con lật đật.

- Đợi chút.

Shin dài giọng trả lời rồi quay vào nhà, để cửa cho hai người kia tự động mò vào.

- Khoan!

- Gì nữa?

- Lấy bộ hôm trước tôi mua ấy.

- Tại sao?

- Thì cứ làm đi!

Shin vừa chuẩn bị tỏ thái độ hậm hực thì mắt đã liếc thấy Sam đi ngay phía sau lưng Richard. Mà bản thân còn không biết đó có còn là Sam không.

Hôm qua là tóc, hôm nay đã đến quần áo rồi sao?

Sam không còn diện style thanh lịch như mọi ngày. Thay vì cardigan mỏng thanh thoát, giờ đây bên ngoài chiếc áo phông là một chiếc áo khoác bóng chày, jeans skinny đi cùng sneaker hầm hố đã thế chỗ cho quần short kaki và đôi giày lười thường thấy. Chưa kể đến mái tóc under cut được vuốt keo đúng chất cool boy. Tất cả chỉ khiến người ta muốn thốt lên… quá sức đẹp trai đi!!!

Shin ngây người nhìn Sam, rồi lại quay sang nhìn Richard, tay chỉ về người kia.

- Richard tiên sinh.

- Hả?

- Ai kia?

Richard đần mặt ra, cho đến khi hiểu được ý Shin thì liền lăn ra sô pha, đập ghế đập gối cười như điên. Sam vừa nghe thế liền bối rối chạy đến trước mặt Shin.

- Shin không nhận ra tôi sao?

Nhìn cái vẻ mặt ngây thơ đến đáng thương của Sam, Shin không nhịn được vờ che mặt quay đi.

- Giỡn thôi. Sao không nhận ra được.

Shin nhanh chóng về phòng thay đồ, trong lòng vẫn cứ thấy bất an. Ngày trước Sam nhìn kiểu gì trông cũng như gay bott, bây giờ đột nhiên đẹp trai như vậy, cứ thế này không chừng gái theo ùn ùn mất.

Vừa nghĩ ngợi vừa lôi ra đống đồ Richard mua cho hôm nọ, nhìn nhìn một lúc, Shin lại mở cửa phòng ló đầu ra.

- Richard tiên sinh.

- Hửm?

- Mặc bộ nào?

- Để tôi.

Richard nhanh chân nhảy khỏi sô pha đi tới phòng Shin rồi cả hai cứ thế vào trong đóng cửa lại. Sam ngồi xem TV mắt cũng liếc nhìn theo, trong thâm tâm cứ như đang cảm thấy có gì đó bất ổn.

Phòng của Shin, Sam chưa từng được bước chân vào.



Hai người cứ thế ở trong phòng suốt gần nửa tiếng, Sam mắt nhìn TV nhưng tâm trí không biết đã để đi nơi nào. Một lúc sau Shin mở cửa đi ra, lại bắt đầu cằn nhằn với Richard đang đi ngay phía sau.

- Đồ gì mà như bê đê thế này?!

Sam đưa mắt nhìn. Cái cảm giác này… thật không nói nên lời. Căn bản là… có cái gì đó không đúng. Chiếc áo thun tay dài phủ hết nửa bàn tay, hoa văn sọc ngang cùng chiếc cổ cách điệu, đi cùng quần skinny rách và đôi combat boot da đen. Nhìn kiểu gì thì cũng như ca sĩ J-pop. Nhưng…

- Hình như… có cái gì đó kỳ kỳ. – Sam xoa cằm rồi nhíu mày.

- Là tóc đó! – Richard reo lên.

- A!

Sam đập tay như vừa nhận ra. Quả là tóc under cut đi với bộ đồ có chút ẻo lả này, trông như, râu ông này cắm cằm bà kia. Thật khiến người ta chỉ muốn cười phá lên.

- Sam, đừng nhìn nữa.

Shin vò đầu rồi gằn giọng, tỏ vẻ không mấy dễ chịu.

Richard biết rõ nhưng cũng ráng cười xòa rồi kéo cả hai đi ăn sáng.







Sam thì không sao, nhưng bộ trang phục của Shin thật quá nổi bật đi. Suốt cả bữa sáng ngồi trong quán bún bò, Shin phải gánh chịu bao ánh mắt soi mói cùng lời xì xầm của mọi người xung quanh, kiểu như “Ca sĩ hả bây?”.

Kết thúc bữa sáng địa ngục, Richard dẫn cả hai đến hiệu tóc. Vừa đứng trước cửa salon, mặt Shin liền tái đi. Mồ hôi lạnh cứ không ngừng túa đẫm trán. Rốt cuộc thì cái ngày này cũng tới.

- Tôi biết Shin sẽ không tự động xử lý mái tóc của mình đâu, mà cho dù có tự giác thì tôi cũng không tự tin là Shin biết làm kiểu gì nên tốt nhất vẫn là tôi phải dẫn Shin đi.

Richard cười hồn nhiên rồi nắm tay Shin lúc này đã hóa đá lôi vào tiệm. Sam đi phía sau, mắt dán vào tay hai người họ, cố nghĩ ra cái gì đó mang nghĩa tích cực một chút. “Nếu thân thiết thì động chạm như vậy chắc là bình thường nhỉ?”



Sau khi Richard dặn dò thợ kỹ lưỡng, Shin ngồi vào ghế, rất ý thức được số phận của mình, ngoan ngoãn ngồi yên hơn một tiếng. Richard và Sam ngồi đợi, đọc liền mấy cuốn tạp chí, mắt cũng bắt đầu mở không lên.

- Tiên sinh mệt không? Tôi đi mua gì cho hai người uống nhé. Shin chắc cũng sắp chịu hết nổi rồi.

- À, cũng được.

Nói rồi Richard móc trong túi ra tờ 50k đưa cho Sam.

- Lấy tôi chai cam ép nhé.

Sam nhìn tờ 50k tỏ vẻ lúng túng.

- Tiên sinh, cứ để tôi trả được rồi.

- Cứ cầm đi. Cái này cũng được tính vào kinh phí làm phim nên đừng ngại.

Richard lại nở cái nụ cười ngây thơ vô số tội. Sam mặt tối sầm miễn cưỡng cầm tiền. “Tiên sinh, như này là lạm dụng của công đấy”.



Sam rời đi một lúc thì tóc Shin cũng đã hoàn thành. Richard ngắm nhìn Shin rất lâu, trong lòng có một nỗi xúc động khôn tả.

- Yun…

Richard hai mắt ầng ậng nước, lao tới ôm chặt lấy Shin. Shin bối rối tìm cách đẩy ra, vòng tay Richard càng siết chặt, gương mặt còn nhụi sâu vào ngực Shin khóc nấc.

- Đúng là Yun rồi… Con tôi…

Hai chữ “con tôi” đánh thẳng vào trung ương thần kinh của Shin. Shin hóa đá tập hai.

Sam trở về cũng vừa kịp nhìn thấy cảnh tượng gay cấn, nhất thời không nói được chữ nào, chỉ có tay cầm túi nước vô thức khẽ siết lại.

- Tiên sinh sao vậy?

Sam bước tới, cố dịu giọng khi nhận ra Richard đang khóc. Lúc này Richard mới chịu bỏ ra, tay dụi hai mắt đỏ hoe.

- Xin lỗi, tôi nhất thời không kiềm được cảm xúc.

Richard giọng nghèn nghẹn, nói rồi lủi thủi đi đến quầy tính tiền để thanh toán. Sam vẫn cứ ngớ ra không hiểu gì, quay sang nhìn Shin thì kẻ kia không khác gì hồn đã lìa khỏi xác.

- Nè.

Sam đưa Shin lon cà phê ướp lạnh. Shin nhận lấy rồi cứ nốc lấy nốc để cho tỉnh táo. Lúc này Sam mới có dịp nhìn quả đầu mới của Shin. Mái tóc được nhuộm vàng rực rỡ, nối dài đến vai. Còn được tạo mẫu sẵn với phần mái dài hất sang một bên, phía sau cột cao thành một chỏm, để chừa phân đuôi mỏng lất phất sau gáy. Nhìn kiểu gì cũng y hệt hoàng tử trong mấy bộ truyện tranh thiếu nữ. Sam từ trầm trồ, ngưỡng mộ, ngại ngùng rồi chuyển sang xám mặt. Đây là Yun trong trí tưởng tượng của Richard sao? Hình như không được giống miêu tả trong truyện cho lắm.

Xong xuôi cả ba ra trước tiệm đứng đợi xe của Sam đến đón. Liếc nhìn Richard nốc ừng ực chai cam ép, quay sang lại thấy Sam đứng chờ tay không, Shin ngập ngừng một lúc rồi đưa lon cà phê của mình về phía Sam.

- Nếu không ngại thì uống miếng đi, nãy giờ chắc cũng khát rồi. Mà sao không mua gì cho mình vậy?

- À, tôi quên đó mà.

Sam rất tự nhiên đưa tay đón lấy. Khi lon cà phê đã nằm gọn trong lòng hai bàn tay, Sam liền sựng lại. “Khoan đã, như này chẳng phải là… hôn gián tiếp sao?”.

Thấy Sam còn chần chừ, Shin cũng bắt đầu lúng túng.

- Nếu ngại uống chung thì không cần miễn cưỡng đâu.

- Không, không ngại.

Sam vội trả lời rồi ngẩng đầu nốc một ngụm cà phê. Vừa nuốt xuống ngụm cà phê đắng ngắt, hai mắt Sam dán chặt vào miệng lon, trong lòng dậy lên thứ cảm xúc vui mừng khó tả.

“Hôn rồi! Vậy là hôn rồi!”





Cả ngày hôm nay ba người họ cứ như chỉ toàn ăn với uống. Ăn sáng xong đi làm tóc, làm tóc xong lại đi ăn trưa. Cho nên bây giờ cả ba đang ngồi trong một quán cơm máy lạnh đàng hoàng, và tất nhiên chi phí cũng là do Richard bao hết.

Giữa buổi, Shin vào nhà vệ sinh. Richard liền tranh thủ cùng Sam tâm sự mỏng.

- Sam!

- Vâng?

- Thấy Shin thế nào? Đẹp trai không?

Sam thật sự không hiểu ý Richard, khi mà câu hỏi đó còn kèm theo cả nụ cười nhăn nhở mờ ám.

- Ý… tiên sinh là sao?

- Thì là đang hỏi cảm nhận của Sam đó. Thấy diện mạo mới của Shin thế nào?

- Tiên sinh muốn tôi nói giỡn hay nói chơi?

Sam cũng không vừa, đáp lại bằng nụ cười rất tươi nhưng ai cũng thấy có vấn đề. Thiệt tình là… đẹp trai chỗ nào chứ??? Chẳng phải nên gọi là đẹp gái sao???

- Ầy, không vui gì hết.

Richard thất vọng, chu mỏ ăn tiếp phần cơm của mình. Sam cũng chỉ cười tủm tỉm rồi cúi mặt tiếp tục ăn.

Vì câu hỏi của Richard mà suốt nửa bữa cơm còn lại, Shin chợt có cảm giác mặt mình đã bị Sam soi đến thủng mấy cái lỗ.





Ăn cơm xong, Richard bảo có việc phải về trước. Sam rất ga lăng, bảo tài xế đưa Richard về tận nhà. Thật ra cũng không biết nên nói Sam ga lăng, hay là có tính toán trước, bởi vì không có xe về, Sam và Shin phải cùng nhau ở lại đợi. Shin đương nhiên có thể đi xe buýt về, nhưng nghĩ tên công tử bột kia chắc chắn thà ngồi đợi còn hơn phải ngồi xe buýt, trong lòng cảm thấy để Sam một mình có chút không yên tâm, thế là cũng cắn răng ở lại.

- Sam, có muốn đi đâu đó không?

- Hả?

Shin bất ngờ lên tiếng, Sam nhất thời chưa biết nên trả lời thế nào.

- Tìm một quán nào đó ngồi đợi. Nắng nóng quá.

- A, cũng được.

Sam trong lòng mừng khôn xiết. Đứng nắng nãy giờ sắp chịu không nổi, nhưng cứ sợ Shin nhìn mình như kiểu công tử bột nên chẳng dám than một tiếng.

- Hình như gần đây có một quán ăn vặt mới mở, nghe nói có khuyến mãi lớn.

- Vậy mình đi đi.

Nhìn cái vẻ khẩn trương của Sam, Shin bất giác bật cười.

- Sao vậy?

- Không có gì. Sam hình như… rất thích hàng giảm giá.

Sam tròn mắt nhìn Shin, trong lòng không ngừng kêu oan. Người ta chẳng qua là muốn nhanh chóng tránh nóng thôi!







Quán ăn vặt đương nhiên là nơi tụ tập của thanh thiếu niên. Mấy hôm trời nắng nóng như này, một nơi có máy lạnh wifi thì lại càng lý tưởng. Chính vì rất rất đông, nên khi hai người một đẹp trai rạng ngời, một lòe loẹt như ca sĩ bước vào, lập tức mọi ánh mắt đều dồn về phía cửa. Shin rất nhạy cảm, lập tức nhận ra ngay, bắt đầu cau mày tỏ vẻ khó chịu. Sam lại rất tỉnh, ngó quanh quất tìm một bàn trống rồi nhanh chân bước tới đó. Shin cũng theo sát phía sau.

Hai người vừa ngồi vào bàn, Sam đã nghe được một giọng nói rất quen thuộc vang lên.

- Sam?

Sam ngẩng mặt lên nhìn. Hai cô gái dừng lại khi đang đi ngang qua bàn họ. Sam nhanh chóng nhận ra một trong hai.

- Anna?

- Lâu quá không gặp.

- Ừ, em dạo này thế nào?

- Vẫn tốt. Còn anh? – Cô gái nói, đoạn đánh ánh mắt về phía Shin đang ngồi bên cạnh.

- Vẫn vậy. – Sam cười xòa.

Sau khi xã giao vài câu, cảm thấy cũng không biết nói thêm gì, hai cô gái liền trở lại bàn của mình, chiếc bàn ngay phía sau lưng Shin và Sam.

- Ai vậy? – Shin hỏi.

- Là bạn gái cũ. – Sam lại cười, nhưng có vẻ không mấy thoải mái.

Shin cũng không hỏi thêm gì nữa. Cô gái bồi bàn đến đưa cho họ menu rồi giải thích chương trình khuyến mãi. Sam vừa xem menu vừa nghe, tỏ vẻ vô cùng hứng thú. Shin thì lại khác, vì một lý do nào đó, tai và tâm trí của mình đều dồn vào cuộc đối thoại có phần không mấy nhỏ tiếng của hai cô gái phía sau.

- Ù uôi đó là Sam đó hả? Đẹp trai men lì vậy mà sao bà đá uổng vậy? Sao không giới thiệu cho tui?

- Không dám đâu. Hồi xưa ổng bê đê lòi à! Kiểu ẻo ẻo nhìn mắc mệt!

- Thì bây giờ người ta men lì rồi đó, không tính quay lại hả?

- Cho xin. Bà quen ổng thử đi rồi biết. Hệt như một thằng bất lực! Đến hôn tui ổng còn không dám. Tui cá ổng còn không biết hôn là như nào đâu!

Shin nhìn về phía Sam, tự hỏi Sam nghe được những lời này sẽ cảm thấy như nào. Bản thân là người ngoài, Shin nghe cũng cảm thấy không mấy dễ chịu. Thế nhưng, hình như Sam không để ý gì, tai và mắt đều chỉ hướng về menu và chương trình khuyến mãi thôi, nên chắc cũng chẳng nghe thấy gì đâu.

- Shin gọi gì?

- Cà phê đá được rồi.

- Khi nãy vừa uống rồi mà. – Sam thận trọng hỏi lại.

- Uống rồi không được uống nữa? – Shin nhướng mày.

- Uống nhiều cà phê không tốt đâu. – Sam cau mày.

- Vậy tùy Sam. – Shin thở hắt ra một hơi.

Sam quay sang cô bồi bàn, quyết định gọi một kem flan và một trà sen.

- Khuyến mãi cái gì vậy?

Shin hỏi sau khi cô bồi bàn đã lấy order và rời đi.

- Hôn má 25%, hôn môi 50%, hôn Pháp 100%.

Shin trợn tròn mắt.

- Là sao?

- Kiểu như khuyến khích mọi người vào đây tình thương mến thương đó mà. – Sam vừa cười híp mắt vừa giải thích. – Cơ mà không nhất thiết. Đâu có ép buộc khách phải tham gia khuyến mãi nên Shin không cần quá lo lắng như vậy.

Lúc này Sam lại che miệng cười tủm tỉm. Phản ứng của Shin khi nghe chương trình khuyến mãi thật chẳng khác nào trẻ con sợ tiêm ngừa.

Shin thở phào nhẹ nhõm, bất giác đưa tay ra túi sau mò lấy ví để kiểm tra hầu bao.

Sau khi mò tới mò lui trong tuyệt vọng, Shin cảm giác mình khóc không ra nước mắt, chỉ biết thầm nguyền rủa Richard mà thôi. Cái quần này căn bản không có túi, nên khi sáng cũng quên mất là mình không mang theo ví rồi.

- Ừm… Sam…

- Hửm?

- Sam… có mang theo tiền không?

Sam tròn mắt nhìn Shin tỏ vẻ không hiểu.

- Tôi quên mang ví rồi.

- A, không sao không sao. – Sam cười rất tươi làm Shin cũng mừng theo trong lòng, như thể vừa tìm được cứu tinh. – Tôi không có tiền mặt nhưng lúc nào cũng mang theo thẻ mà.

Sam huơ huơ cái thẻ tín dụng trong tay, Shin nhìn theo mà chỉ càng thêm hận, bản thân khi nãy đã vui mừng vì cái gì cơ chứ??? Quán nhỏ như này thì ai mà cho trả bằng thẻ???

Shin bắt đầu day thái dương, trong lòng không ngừng thầm kêu không ổn. Đã order rồi, không lẽ bây giờ mặt dày ngồi đợi tài xế của Sam đến trả dùm???

- Shin, có chuyện gì vậy?

- Tài xế của Sam bao giờ đến đón?

Câu này vừa hỏi ra, Sam chợt có cảm giác như Shin đang muốn thoát khỏi mình càng nhanh càng tốt. Lòng ngực chợt có chút đau nhói.

- Xin lỗi nha…

- Gì vậy? Sao tự nhiên lại xin lỗi?

- Bác ấy… không đến được đâu.

- Là sao?

- Lúc nãy bác ấy nhắn, mẹ tôi gọi về chở mẹ đi công chuyện. Tôi cũng lỡ nói tôi tự về rồi.

“Vậy tại sao nãy giờ không nói sớm???” Shin thật chỉ biết ôm mặt than trời. Tại sao bản thân lại vướng vào vụ này vậy chứ??? Bây giờ thì chỉ còn mỗi một cách thôi.

Shin vuốt mặt, thở hắt ra một hơi, cố lấy lại bình tĩnh.

- Làm sao để tham gia khuyến mãi?

- Hả?

Sam lại tròn mắt, gần như không thể theo kịp chủ đề nói chuyện thay đổi chóng mặt của Shin.

- Xin lỗi nãy giờ chưa giải thích cho Sam. Tình hình là chúng ta bị kẹt ở đây rồi. Nếu không dùng gói khuyến mãi 100% thì không thể rời khỏi đây. Mà dù có đi được thì cũng phải bẽ mặt không ít. Nhất là sau này mặt mũi chúng ta lại xuất hiện trên ti vi nữa.

Shin trầm giọng giải thích cặn kẽ. Sam lúc này mới hiểu ra, thì ra cái thẻ tín dụng của mình không thần thánh như bản thân vẫn tưởng. Nhưng nghĩ đến cảnh sẽ cùng Shin hôn Pháp, tim cứ không thể kiểm soát được nhịp đập.

- Chỉ cần gọi nhân viên quán đến thôi. Để họ chứng kiến thì sẽ được trừ phần trăm vào hóa đơn.

- Vậy gọi đi.

Sam khẽ đánh ực một cái. Nhìn Shin vẫn tỉnh bơ như vậy, không biết là có ý thức được việc hai đứa sắp làm không.

Nhân viên vừa được gọi tới, Shin đã hùng hồn tuyên bố.

- Chúng tôi sẽ thực hiện gói khuyến mãi 100%, cho nên phiền cô nhìn kỹ vào.

Lời này vừa nói ra, cả quán đều đổ dồn ánh mắt về phía họ. Từ lúc bước vào, họ đã luôn là tâm điểm rồi.

Sam bắt đầu túa mồ hôi. Quả thật cũng rất muốn thử, nhưng trước mặt nhiều người như vậy thì có hơi…

Còn chưa kịp suy nghĩ gì, Shin đã quay sang, nâng cằm Sam lên.

- Sam chịu khó hợp tác một chút. Đây là vấn đề sinh tồn của chúng ta.

Sam lại đánh ực rồi nhắm tịt mắt lại phó mặc cho số phận. Shin từ từ đặt môi mình lên môi Sam, dịu dàng và ấm áp. Người ngoài quán sát, chợt có cảm giác như đang xem phim Hàn. Sau khi nhấm nháp cả môi trên lẫn môi dưới, Shin bắt đầu luồn lưỡi mình vào. Sam lúc này đã ý thức được cái gọi là hợp tác. Liền vòng tay qua cổ Shin, nâng người lên để hai đầu lưỡi quấn quýt. Shin một tay vòng qua eo Sam siết chặt, một tay giữ lấy đầu Sam rồi lấn tới. Nụ hôn kéo dài rất lâu, đê mê đến hoang dại. Mọi người xung quanh thì dần đỏ mặt, bắt đầu cảm thấy thứ gì đó rạo rực trong tim. Ở chiếc bàn phía sau, hai cô gái nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, hàm dưới như muốn rớt xuống đất.

Khi hai người rời nhau ra, trên môi vẫn còn vương lại một sợi chỉ bạc. Shin dùng tay áo quẹt ngang miệng, quay sang hỏi người bồi bàn.

- Thế này đã đủ chưa?

Cô bồi bàn đáng thương tự nãy giờ vẫn dán mắt chăm chú vào nụ hôn của họ, mặt đỏ bừng.

- Quá… quá đủ rồi!

Cô gái ghi vội vào phiếu order rồi nhanh chóng chạy về quầy.

Shin thở phào nhẹ nhõm rồi ngã người tựa ra sau, ánh mắt liếc về hai cô gái phía sau, môi khẩy cười. Anna lập tức nhận ra thái độ khiêu khích đó, thật điên tiết mà không nói thành lời.

Shin nhìn Sam sau khi kết thúc nụ hôn vẫn ngồi thẫn thờ như vừa chịu một cú sốc quá lớn thật không tránh khỏi tội lỗi. Quả thật nếu suy nghĩ kỹ thì chắc chắn có nhiều cách khác để giải quyết, kiên quyết chọn cách này thật không khác nào vừa lợi dụng sự ngây thơ của Sam. Shin cảm thấy bản thân thật tệ hại hết sức, chỉ vì bị mấy lời của Anna khích mà bất chấp cảm nhận của Sam.

Thế nhưng, thứ Sam vừa trải nghiệm không phải là một cú sốc, mà là một khám phá mới. Bề ngoài thẫn thờ chẳng qua là vẫn còn đang lâng lâng hạnh phúc nhưng không biết cách diễn tả mà thôi. Trong lòng Sam lúc này chỉ thầm kêu lên “Quá đã! Thì ra hôn Pháp lại phấn khích như vậy”.

Hai cô gái khi rời khỏi quán lại cứ nheo nhéo cãi nhau. Đại loại như “Người ta hôn tuyệt như vậy sao bà nói người ta bất lực?”.

Cảnh hôn của hai người đã được nhân viên nhanh chóng chụp lưu lại. Đến sau này khi Last kiss lên sóng, tấm ảnh được treo ngay trong quán và thu hút không ít khách ra vào mỗi ngày.













Hai người cuối cùng cũng rời khỏi cái quán ăn vặt ồn ào náo nhiệt đó (dù cái sự náo nhiệt thì đều từ họ mà ra). Trời cũng chạng vạng tối, cả hai cùng nhau rảo bước dưới ánh hoàng hôn. Lúc Shin vừa nghĩ bây giờ hai đứa không một xu dính túi, không biết Sam về nhà bằng cách nào thì Sam đã dừng lại bước vào một máy ATM để rút tiền. Nhìn theo bóng lưng Sam, Shin bây giờ chẳng còn hơi để tức giận nữa. Nếu có thẻ ATM để rút thì sao khi nãy không đi rút tiền đi??? Có phải đỡ phải làm trò con bò trước mặt bao nhiêu người như vậy không???

Sam rút tiền xong lại bước về phía Shin. Shin đứng tựa vào lang cang bờ kè, gió chiều thổi nhè nhẹ làm mái tóc vừa được nối dài nhẹ bay. Ánh hoàng hôn soi rọi lên khuôn mặt trầm tư đẹp đến từng nét. Sam đứng đó, ngẩn người ra. Giờ thì đã có thể trả lời câu hỏi của Richard rồi.

- Từ lúc ăn cơm đến giờ Sam cứ nhìn tôi suốt. Richard đã nói gì sao?

“Tại sao việc tôi nhìn Shin lại khiến Shin nghĩ đến tiên sinh đầu tiên?” Sam muốn hỏi, nhưng lại thôi. Sợ rằng câu này vào tai Shin lại ra cái ẩn ý gì khác.

- Tiên sinh hỏi tôi thấy Shin có đẹp trai không, cho nên tôi mới thử nhìn kỹ.

- Vậy đã có câu trả lời chưa?

Sam ngập ngừng một lúc. Nếu là trước đó thì rất tự nhiên mà trả lời có. Nhưng vừa hôn nhau đắm đuối xong lại khen người ta đẹp trai thì khác nào tình ý quá lộ liễu. Sam bất giác ôm mặt, đôi mắt đảo liên tục dưới đất. Hai sb vướng vào một mối quan hệ phức tạp, cứ như kiểu tình yêu bị cấm đoán, thật là phấn khích quá đi~

- Sam?

- Hả?

Nhìn Sam giả nai, Shin cũng mất hứng, chả buồn hỏi lại nữa.

- Bây giờ tính về bằng gì? Taxi à?

- À… ờ…

Sam không dám trả lời chắc chắn, vì câu trả lời của mình sẽ dẫn đến rất nhiều kết quả khác nhau. Shin chắc chắn không muốn về bằng taxi vì rất tốn tiền, nhưng Shin lại không mang theo ví, không thể đi xe buýt hay xe ôm cho nên chắc chắn sẽ phải đi cùng Sam. Theo lý thì để Shin cảm thấy thoải mái, Sam nên cùng Shin đi xe buýt. Vé xe buýt rất rẻ nên nếu Sam ngỏ lời bao trọn Shin cũng đỡ áy náy. Vấn đề là… hình như giờ này… hết xe buýt rồi.

- Vậy gọi taxi đi. Tôi ngồi đây đợi với Sam.

- Shin không đi với tôi sao? Định về bằng gì? Shin đâu có mang theo ví.

- Đi bộ. Nhà tôi gần đây mà.

Shin nói, tay chỉ về tòa chung cư lấp ló phía sau góc đường đằng kia. Sam chợt thấy thất vọng tràn trề. Bản thân đã lo nghĩ đi đâu vậy chứ?

- Shin…

- Sao?

- Tối nay tôi có thể…

- Không.

Cặp mắt cún con của Sam vừa giương lên đã bị Shin lập tức gạt đi bằng một chữ “không” phũ phàng. Sam hệt như chú cún vừa bị chủ mắng, tai cụp xuống, ánh mắt buồn thiu.

- Sam về nghỉ sớm đi. Ngày mai bấm máy rồi. Lần đầu đóng phim sẽ vất vả lắm.

Shin cố dịu giọng. Cảm nhận được sự ân cần của Shin, Sam không khỏi cảm thấy ấm áp, liền mỉm cười rất nhẹ.

Gọi taxi xong, cả hai cứ thế ngồi đợi trong im lặng. Trời sụp tối, đã chẳng còn nhìn rõ cảm xúc trên mặt đối phương nữa.

- Shin…

- Sao?

- Có thể…

- Không.

- Tôi còn chưa nói gì mà.

- Khỏi nói cũng biết Sam định đòi hỏi cái gì quá đáng rồi.

Ánh mắt Sam ngập sự hụt hẫng, nhưng Shin không thể thấy điều đó. Thấy Sam im lặng rất lâu, Shin lại thở dài.

- Nói đi.

- Hả?

- Khi nãy muốn nói gì?

- Ừm…

Sam chưa kịp mở miệng, chiếc taxi đã đậu kịt trước mặt. Bất mãn vô cùng, nhưng thiết nghĩ ngày mai là bấm máy, sau này sẽ còn được hôn Shin dài dài, Sam liền cảm thấy được an ủi.

- Thôi không có gì. Shin ngủ ngon. Mai gặp lại.

Sam cười trừ rồi nhanh chóng chui vào xe. Shin chỉ đứng nhìn rồi vẫy tay tạm biệt. Sam từ trong xe nhìn ra, đột nhiên thấy, chỉ là hành động vẫy tay chào thôi mà lại khiến trong lòng chộn rộn. Có phải là vì Shin chưa từng vẫy tay chào với mình như thế không?

Sam rời đi, Shin suốt quãng đường lội bộ về nhà vẫn cứ suy nghĩ, rốt cuộc Sam đã định nói cái gì.

End chap 3