Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2014

Phong Nguyệt - Đệ nhị chương

Đệ nhị chương


“Hoa Hoa…”


“Tên ta là Hoa Ngọc Tư, không phải Hoa Hoa.”


“Ta vẫn cứ thích gọi Hoa Hoa.”


“…”


Hoa Ngọc Tư thở dài. Y biết, dù có nói bao nhiêu lần, giáo chủ của y cũng vẫn chứng nào tật nấy. Tên người ta dù có oai phong lẫm liệt bao nhiêu, qua miệng hắn cũng đều nghe như gọi kỹ nam trong nam quán.


“Hoa Hoa, hôm nay chúng ta vào thành chơi đi.”


“Ngươi không đến Đào Viên à?”


“Hồ Hồ hôm nay bận, bảo ta đừng đến.”


“Hồ Hồ? Là Hồ Vương?”


Hoa Ngọc Tư xám mặt, trong lòng thầm nghĩ, Hồ Vương không biết đã nghe hắn gọi như này bao giờ chưa, nghe rồi sẽ làm ra vẻ mặt gì.


“Sao hôm nay lại có nhã hứng vào thành vậy?”


“Một vị bằng hữu lâu năm của ta vừa tái xuất giang hồ, mở tiệc ăn mừng trong thành đó. Bao cả lầu của Tưởu Hương Quán luôn nha.”


“Ngươi chung quy chỉ là muốn đi ăn chùa thôi chứ gì?”


“Hoa Hoa, sao ngươi có thể nói giáo chủ của ngươi như vậy? Trông ta giống loại người như vậy sao?”


“Quá giống là đằng khác.”


Khổng Tước làm ra bộ mặt ấm ức, trong lòng cũng có chút hổ thẹn vì bị Hoa Ngọc Tư nhìn thấu mưu đồ bất chính.


“Thế hắn có mời ngươi không?”


“Không.”


Khổng Tước nở một nụ cười vô cùng hồn nhiên đến mức khiến Hoa Hoa của hắn phải đau đầu. Biết ngay mà, cả năm nay có cái thiệp mời nào gửi đến Thánh Hủ Giáo đâu. Không có thiệp mời còn kéo đi ăn chùa, Hoa Ngọc Tư y thật không đủ trình độ mặt dày như vậy.


Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của tổng quản, Khổng Tước lập tức biện minh.


“Nhưng hắn là bằng hữu của ta. Ngày xưa bọn ta thân nhau lắm đó. Hắn nhất định không tống cổ ta ra ngoài đâu. Lần này không mời chắc là vì ta lên núi ẩn thân nên hắn không biết thôi.”




Phải, vị đại hiệp Vũ Lâm Phong đó quả thật không tống cổ Khổng Tước giáo chủ ra ngoài. Nhưng Khổng Tước chưa từng nói hắn sẽ không tống cổ Hoa Ngọc Tư ra ngoài.


Chuyện xảy ra chỉ trong vài phút giáo chủ của chúng ta đi nhà xí.


Hoa Ngọc Tư theo Khổng Tước vào thành. Đã rất lâu rồi y mới trở lại đây, thật không tránh khỏi niềm ham muốn được dạo quanh một chút. Y bảo Khổng Tước đến trước, y tự biết đường đến sau. Và y đã mắc phải sai lầm nghiêm trọng.


Khi y đến cũng là ngay lúc Khổng Tước đi nhà xí. Vũ Lâm Phong bao cả lầu Tưởu Hương Quán, hiển nhiên những kẻ không có thiệp mời hoặc không quen biết với hắn đều sẽ bị tống ra ngoài. Và Hoa Ngọc Tư nằm trong số đó.


Khổng Tước sau khi giải quyết nỗi buồn, rất thoải mái ngồi vào bàn cạn liên tục vài chén, nhấm nháp cũng không ít đồ ngon. Chợt hắn nhớ ra hình như bản thân đã quên gì đó, lúc này mới quay sang hỏi Vũ đại hiệp.


“Phong đệ, đi cùng ta còn một người nữa, vận y phục màu đào hoa viền hoa mẫu đơn, không biết nãy giờ có đến chưa?”


Vũ Lâm Phong vừa nghe miêu tả đã biết ngay người mà hảo huynh đệ của mình nhắc đến là ai. Ngoài tên đó ra thì có nam nhân nào lại ăn vận hường phấn như vậy???


“Huynh đợi đệ một chút.”


Vũ Lâm Phong lập tức rời bàn, xuống lầu ngó quanh quất. Vừa phát hiện một bóng hồng y nơi góc phòng, bắn đầy sát khí về phía mình, phút chốc lưng áo hắn đã đẫm mồ hôi.


“Vị công tử đây… tại hạ thật có lỗi quá. Vì công tử không nói là đi với Kỳ Nguyệt huynh nên…”


“Ngươi có để cho bổn công tử nói sao?”


Vũ Lâm Phong chợt nhớ lại khi nãy đã phớt lờ y như nào, đã phất tay cho người lôi y ra như nào, mồ hôi lại tiếp tục túa đẫm trán.


“Hôm nay nể mặt giáo chủ, ta tạm thời bỏ qua cho ngươi.”


Nói rồi Hoa Ngọc Tư phất áo bước lên lầu, bỏ mặt vị đại hiệp ngẩn ngơ trong phút chốc. Dù khoác trên người y phục màu đào hoa, nhưng người đó hoàn toàn khác với nữ nhân. Vẻ ngạo nghễ đó, ánh mắt sắc lạnh đó… Vũ Lâm Phong khẽ đặt tay lên ngực trái mình. Hình như… tim lỡ nhịp mất rồi. “Y không giống nữ nhân, mà là vạn lần mê người hơn thế.”


Hoa Ngọc Tư vừa bước lên lầu đã bị Khổng Tước kéo xuống ngồi bên cạnh.


“Ngươi đi đâu lâu vậy?”


Hoa Ngọc Tư đưa mắt nhìn Vũ Lâm Phong vừa ngồi xuống đối diện, tiện thể trả lời vừa đủ cho kẻ cần nghe nghe thấy.


“Ta đến đây từ trước, chẳng qua là có kẻ thấy không thuận mắt liền tống ta ra ngoài.”


Khổng Tước còn chưa nhận ra vấn đề, vẫn đần mặt ra hỏi.


“Ai vậy?”


“Đệ xin lỗi rồi!”


Vũ Lâm Phong lập tức lên tiếng. Khổng Tước lúc bấy giờ mới hiểu ra tình thế. Quá hiểu tổng quản của mình kiêu hãnh như nào, bị giáo chủ rủ đi ăn chùa rồi bị tống ra ngoài sẽ ê mặt như nào, điên tiết như nào, hắn lập tức tìm cách nhu hòa hai bên.


“À phải rồi, Phong đệ, ta chưa giới thiệu, đây là Hoa Hoa, tổng quản trong giáo của ta.”


“Hoa Hoa?”


Vũ Lâm Phong hết sức ngạc nhiên. Chẳng những ngoại hình, mà tên của y cũng thật khiến người ta nghĩ đến nữ nhân.


Khổng Tước hắn… hình như vừa châm dầu vô lửa.


Hoa Ngọc Tư chẳng còn nể nang gì giáo chủ mình, dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mà nhìn hắn, từng lời từng chữ thốt ra qua kẽ răng nghiến ken két.


“Là – Hoa – Ngọc – Tư!”


“Hoa công tử xin bớt giận. Kỳ Nguyệt huynh chắc chắn không có ý gì đâu. Chỉ là lỡ lời, lỡ lời thôi.”


Nhìn hảo huynh đệ của mình như thỏ trước miệng cọp, Vũ Lâm Phong lập tức tìm cách giải vây. Nhưng có vẻ không mấy hiệu nghiệm.


“Hắn có ý gì hay không ta còn cần ngươi nói hộ sao?”


“Tại hạ không có ý đó… À phải rồi, công tử nãy giờ vẫn chưa ăn gì, hay là ăn chút gì đi. Nếu thấy không vừa miệng tại hạ có thể gọi món khác…”


Vũ Lâm Phong lúc này đã thấu hiểu cái gọi là càng nói càng sai. Mặt Hoa Ngọc Tư đã chuyển sang trạng thái không thể nào đen hơn.


“Ngươi thấy ta giống bộ dạng đến đây ăn chùa lắm sao?”


Câu này vừa nói ra, cả bàn đều im lặng nhìn vào lam y nhân bên cạnh y. Một tay bẻ đùi gà, một tay cầm chén rượu, miệng vẫn ngậm cả cái màn thầu, ánh mắt hết sức tập trung vào chuyên môn. Kẻ không biết sẽ cho rằng hắn hẳn đã bị bỏ đói cả tháng.


Hoa Ngọc Tư tức nghẹn không nói thành lời, tự hỏi bản thân vì lý gì lại đi nể mặt một kẻ như này? Hắn ngoài việc làm bẽ mặt y thì chỉ biết chọc điên y. Ở cạnh hắn tuổi thọ nhất định sẽ giảm đáng kể.


Hoa Ngọc Tư đặt mạnh tách trà xuống bàn, đứng dậy.


“Đa tạ Vũ đại hiệp đã có nhã ý để Ngọc Tư dự tiệc. Trời cũng không còn sớm, Ngọc Tư mạn phép về trước. Đại hiệp và giáo chủ lâu ngày không gặp ắt hẳn có nhiều chuyện muốn nói, Ngọc Tư không dám làm phiền hai vị.”


“A khoan đã, Hoa công tử…”


“Hoa Hoa đợi đã!”


Hoa Ngọc Tư miễn cưỡng đứng lại, vì hình như vạt áo của hắn đang có người giẫm lên.


“Phong đệ, có thể gói cho ta một con gà nữa không? Bảo họ ướp gia vị thôi, về ta tự nướng.”


“A… được.”


Vũ Lâm Phong trả lời nhưng ánh mắt vẫn để ý từng chút một đến vẻ mặt của Hoa Ngọc Tư. Thần sắc y có vẻ không ổn, không biết có cần gọi đại phu không.


Trong khi chờ gà được mang ra, Khổng Tước tranh thủ ăn hết mớ đồ ăn trong tay mình. Hoa Ngọc Tư vẫn đứng yên đó không cử động. Cảnh tượng này thật khiến người nhìn hết sức đau tim.


Hoa Ngọc Tư thật sự rất muốn rời đi, nhưng hắn lại nghĩ, nếu hắn giật vạt áo, kẻ đang mải chăm chú vào việc ăn uống kia nhất định sẽ ngã. Tên đó không có võ công, phản ứng nhất định sẽ rất chậm. Tay lo cầm đồ ăn nhất định không thể chống đỡ. Cho nên, hắn mà ngã, phần lớn khả năng sẽ là đập đầu xuống đất, ảnh hưởng đến thần kinh. Nghĩ đến tương lai phải phụng bồi hắn cả đời, y thà chịu khó đứng yên một lúc còn hơn.


“Kỳ Nguyệt huynh, gà của huynh đây.”


“Ai da, cảm ơn đệ nhiều nha. Hôm nay ta đã được ăn rất no.”


“Không no mới lạ.” Khách dự đều cùng một suy nghĩ khi nhìn đến bãi chiến tích của hắn trên bàn. Con gà đó mỗi người họ cũng chỉ mới nếm được phần nước sốt quét ngoài da.


“À nhân tiện, Phong đệ, đệ vẫn chưa gia nhập giáo phái nào đúng không?”


Câu này vừa nói ra, Hoa Ngọc Tư lập tức chuyển sắc quay lại nhìn Khổng Tước. Lý nào hắn muốn thu nạp giáo chúng tại đây?


“Vâng. Nghe Hoa công tử gọi huynh là giáo chủ, lẽ nào…”


“Có muốn gia nhập Thánh Hủ Giáo của ta không?”


Đúng như dự đoán của Hoa Ngọc Tư, mọi ánh mắt đều hướng về phía họ. Xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán. Nhìn một thân lam y đầy lông vũ kia cũng có người sớm ngờ ngợ, hóa ra đấy thật sự là giáo chủ Khổng Tước của Thánh Hủ Giáo. Nghe danh giáo này đã lâu, nay được diện kiến thật khiến người ta không tránh khỏi tò mò.


Vũ Lâm Phong vừa nghe đến Thánh Hủ Giáo, khóe môi liền nhếch lên.


“Huynh có cần phải hỏi không?”


Hoa Ngọc Tư trợn tròn mắt. Vũ Lâm Phong đồng ý, vậy chẳng phải mỗi ngày y đều phải nhìn thấy hắn sao?


“Vậy được rồi, thu xếp xong thì lên Trùng Sơn gặp ta. À quên, gặp Hoa Hoa. Ta thường không có trong giáo.”


“Cái gì?”


“Ngươi ý kiến cái gì? Mục đích hôm nay ta dẫn ngươi đến đây là vậy mà.”


“Chứ không phải mục đích là đến để ăn sao?” Một lần nữa, khách dự đều đồng một suy nghĩ. Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên hơn chính là, không ngờ Vũ đại hiệp lại là một trong những “kẻ đó”.


“Được rồi, ta đi đây. Mong sớm ngày được gặp lại đệ.”


“Huynh bảo trọng.”


Khổng Tước tay ôm gà cùng Hoa Ngọc Tư rời tưởu quán. Vừa đặt chân đến cửa, một gã cao to liền chắn đường.


“Đợi đã.”


Khổng Tước ôm gà lùi lại, làm ra vẻ sợ hãi.


“Ngươi định làm gì? Cướp gà hay cướp sắc?”


Gã nam nhân xám mặt một lúc liền lấy lại bình tĩnh.


“Nghe danh Thánh Hủ Giáo đã lâu, không biết tại hạ có được diễm phúc tỉ thí một trận với giáo chủ đây?”


“Không.”


Gã cứng họng. Câu trả lời này chẳng phải là ý nói gã không có diễm phúc đó?


“Vậy thì để xem giáo chủ có đỡ được ba chiêu của tại hạ không đã.”


Dứt lời hắn liền xông lên. Khổng Tước vẫn rất tỉnh mà cong môi lên đáp lại.


“Một chiêu còn đỡ không được nói gì ba chiêu.”


Hắn vừa dứt lời thì bộ mặt khó ưa của hắn đã bị che đi bởi một trận mưa hoa mẫu đơn giăng mù trời. Cánh hoa bay tán loạn khiến tất cả đều mất phương hướng. Đến khi mọi thứ rõ ràng, người ta chỉ thấy xa xa bóng dáng một hồng y nhân ôm một lam y nhân phi khinh công bay trên những mái nhà. Trong trận mưa hoa khi nãy, dường như gã nam nhân kia còn nghe được giọng Thánh Hủ giáo chủ văng vẳng, “Ngoại hình kém như ngươi sẽ không bao giờ có diễm phúc tỉ thí với ta đâu.”


Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, bản thân lại chắc chắn chiêu thức ấy không phải của Kỳ Nguyệt huynh, Vũ Lâm Phong trong lòng vô cùng háo hức. Thánh Hủ Giáo, thật đáng mong đợi.




Trở về Thánh Hủ Giáo, Khổng Tước lập tức ôm gà chạy đến Đào Viên. Quanh quẩn quanh mấy gốc đào, hắn chợt nhìn thấy một cảnh tượng tuyệt đẹp. Hồ Vương của hắn đang nằm thiêm thiếp trên một cành đào. Hồ Vương đã đợi hắn, đợi đến mức thiếp đi.


Hắn không vội đánh thức y, chỉ ngồi dưới gốc đào nướng gà. Y ngửi được mùi nhất định sẽ tự thức.


Khổng Tước ngồi nhìn con gà óng ánh mà không kiềm được nước dãi. Rõ ràng chẳng phải khi nãy đã ăn rất no rồi sao?


“Ai cho ngươi nướng gà trong Đào Viên của ta?”


Hắn giật mình ngẩng mặt lên. Là gương mặt đến trong mơ hắn cũng thấy.


“Ta nướng cho ngươi ăn.”


“Nhìn ngươi mới giống đang muốn ăn nó hơn là ta đó.”


“Không đâu, ta làm sao có thể muốn ăn gà hơn ăn Hồ Hồ chứ.”


“…”


Hồ Vương không nói gì, căn bản là không thể nói lại hắn, chỉ phất tay dập lửa đi.


“A, đang nướng mà.”


“Chín rồi. Còn để lửa không khéo sẽ xảy ra hỏa hoạn.”


“Ngươi đang lo cho ta sao?”


“Không, ta đang lo cho Đào Viên của ta.”


Nói rồi y bước đến bên bàn đá, Khổng Tước dẫu môi ôm gà chạy theo sau. Hắn đặt gà lên bàn, còn rất ngoan ngoãn ngồi cạnh xé gà cho Hồ Vương ăn.


“A nào…”


“Ta có thể tự ăn.”


“Như thế này trông chúng ta mới giống uyên ương.”


“Tại sao ta với ngươi phải giống uyên ương?”


“Vì ta yêu ngươi.”


“…”


Hồ Vương lại im lặng, cầm lấy đùi gà hắn đưa. Mỗi lần hắn bày tỏ tình cảm, y cũng đều im lặng như thế. Hắn không biết y nghĩ gì, cũng không biết y có yêu hắn hay không. Hắn chỉ cố gắng tự nhủ, nếu y không có chút tình cảm nào với hắn, nhất định sẽ chẳng để hắn tiếp cận mỗi ngày như này. Chính vì nghĩ thế, nên dù mỗi lần đối mặt với sự lạnh nhạt của y, hắn rất đau, nhưng vẫn cố mà cười, cười như một tên ngốc.


Hoàn đệ nhị chương