Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2014

[Short story] Thực - Ảo: Second story [2]

Chap 2




Shin nằm dài trên giường, xòe rộng bàn tay giương ra trước mắt.

“Tôi nuôi tóc, chỉ để được Shin chạm vào thôi.”

Bàn tay vẫn còn vẹn nguyên cảm giác khi ấy. Cảm giác khi luồn tay vào tóc Sam. Cảm giác khi tay người ấy giữ chặt lấy tay mình.

Shin nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi ngồi dậy với lấy quyển sách đầu giường.

Chỉ mới lướt qua những dòng đầu tiên, Shin phát hiện mình đã chẳng đủ bình tĩnh để thản nhiên đọc sách như mọi ngày.

- Truyện… truyện quái gì thế này???

Shin ngồi bật dậy, mắt mở to nhìn vào từng con chữ trên trang giấy, tay run run khẽ bịt chặt miệng mình, hai má chợt thoáng chút ửng đỏ.

Shin vội vàng lật tiếp những trang kế, và cứ thế lướt thật nhanh. Từng trang mở ra bắt đầu khiến Shin bình tĩnh lại và dần nắm được cốt truyện. Rất nhanh, quyển sách đã được Shin ghi nhớ hết vào đầu. Gấp cuốn sách lại, Shin thở nhẹ một hơi rồi thì thầm: “Cảm ơn, Richard tiên sinh.”

Shin nằm gác tay lên trán, trong đầu cố gắng sắp xếp những thứ cần làm. Sau khi thông suốt, Shin lại đứng dậy bước đến mở tủ áo, lôi ra một cây guitar trông như đã ở yên trong túi một thời gian dài.

- Cuối cùng cũng có dịp dùng lại.





















KÍNH COONG!



KÍNH COONG! KÍNH COONG!



KÍNH COONG! KÍNH COONG! KÍNH COONG!



Tiếng chuông cửa cứ thế inh ỏi, len lỏi đến từng ngóc ngách của căn hộ buổi sáng sớm.

Shin cựa người, nheo mắt, lăn lộn trên giường rồi mệt mỏi ráng lết cái thân bò dậy ra mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, vừa nhìn thấy người trước mặt, Shin tỉnh ngủ hẳn.

- Shin Shin, ăn sáng nào~

Sam cầm bịch đồ ăn đưa tới trước mặt Shin, vẫn tươi cười như mọi ngày. Còn Shin mắt vẫn không ngừng dán vào người đó, mặt đần ra, như thể chẳng nghe Sam nói gì.

- Shin?

- …

- Shin~

- …

Sam cứ thế gọi liên tục mấy lần rồi đưa tay huơ huơ trước mặt. Lúc này Shin mới giật mình đứng qua một bên.

- Vào đi.

Sam bước vào đi thẳng về phía bếp. Shin đi sau mắt vẫn không ngừng dán vào gáy Sam, nơi đã không còn những đuôi tóc dài lất phất che phủ như ngày trước.

- Shin đi đánh răng rửa mặt đi. Để tôi chuẩn bị cho. Uống gì không? Trà hay cà phê? Hay sữa?

- Trà lạnh.

Shin hững hờ đáp rồi bước về phía nhà vệ sinh, để Sam đứng trong bếp vẫn cứ ngẩn ra.

- Trà lạnh… là trà đá ấy hở?



Shin sau khi hoàn tất vệ sinh cá nhân buổi sáng thì liền bước vào bếp. Trên bàn ăn đã được dọn ra ba tô phở. Sam vẫn còn ở trong bếp bận pha trà.

- Ba tô?

- Chút nữa Richard tiên sinh đến.

Lại đến?

Shin thở dài. Không phải không thích việc gặp gỡ Richard, chỉ là đang cảm thấy dường như nhà mình đang dần trở thành chỗ tụ tập của hai người kia.

Shin đứng sau lưng Sam, lại không ngăn được mình nhìn vào quả đầu mới ấy. Bất chợt, Shin tiến đến, tay lại vô thức chạm vào gáy Sam.

- Shin?

Sam khẽ giật mình quay lại.

- Under cut à?

- À… ừ.

- Có sợ không?

- Hả?

- Lúc người ta đẩy tông đơ ấy.

Sam nhìn Shin, rồi cúi đầu cười gượng.

- Có… một chút…

- Lần đầu ai chả vậy. Con gái mà. Không có gì đáng xấu hổ cả.

Sam lại nhìn Shin, rồi nhanh chóng lấy lại nụ cười vô tư mọi ngày.

- Mà… đang làm gì thế?

Shin hỏi, khi nhìn vào mớ trà túi lọc đang bày trên bàn cùng ấm nước trên tay Sam.

- Pha trà.

- Làm gì?

- Shin bảo muốn uống trà lạnh.

- Trong tủ lạnh có sẵn mà.

- Ể?













Vài phút sau thì Richard đến. Cả ba ngồi vào bàn ăn cùng thưởng thức “bữa sáng gia đình”. Không khí, vô cùng ấm cúng.

- Tiên sinh hôm nay đến đây làm gì vậy?

Shin hỏi, vẫn với cái giọng vô âm vô sắc ấy.

- Đến chuẩn bị cho Shin đó. Ngày mốt bấm máy rồi.

Richard huơ huơ đôi đũa về phía Shin.

- Chuẩn bị?

- Ừ.

- Chuẩn bị cái gì?

- Cười.

- Hả?

- Nghe Sam nói chưa thấy Shin cười bao giờ. Mà nhân vật Yun là dạng hoạt bát hòa đồng, nụ cười rất quan trọng. Cho nên lần này đến là tập cho Shin cười đó.

Shin có vẻ không mấy thoải mái với vấn đề này, liền quay sang nhìn Sam. Sam ngay lập tức lôi trong túi ra một xấp đĩa phim hài để minh họa lời Richard, kèm theo một nụ cười thánh thiện đến đáng sợ.

Không lẽ… nguyên ngày nay phải ở nhà coi hết đống đó sao???













Ăn sáng xong, Shin lo dọn dẹp rửa chén. Còn hai người kia đã chạy đến chỗ TV bắt đầu giàn trận.

Mục đích hôm nay là chọc cười Shin, nhưng mãi cho đến giữa trưa, coi cũng đã hai ba bộ phim, chỉ có hai kẻ chủ mưu là cười ngặt nghẽo, còn đối tượng thì mặt vẫn cứ trơ ra, trong đầu chỉ có mấy chữ “nhảm nhí”, “vớ vẩn”, bla bla bla…

Đến khi bao tử ai nấy đều báo giờ cơm, Sam và Richard mới quay lại nhìn Shin bằng cặp mắt long lanh đầy hàm ý.

- Đừng nhìn tôi. Nhà không có gì ăn đâu.

- Vậy ra ngoài ăn đi!

Richard hào hứng reo lên.

- Hai người thích thì đi đi.

- Vậy còn Shin? – Sam hỏi.

- Tôi không đói.

- Nhưng…

- Coi nào! Shin không thích thì hai chúng ta đi thôi!

Richard cắt ngang rồi cứ thế lôi tuột Sam ra khỏi cửa. Shin cũng chỉ ra tiễn đến tận cửa rồi quay trở vào nhà.







- Tiên sinh?

- Có vẻ như Shin không thích tôi làm kỳ đà cản mũi.

Richard che miệng nhìn Sam cười ẩn ý. Sam rất nhanh hiểu ý Richard, liền cười đáp.

- Tiên sinh hiểu lầm rồi. Tôi với Shin chỉ là bạn bình thường thôi.

- Hiểu lầm hiểu đúng gì thì cũng lo cho cái bao tử trước đã. Ăn xong thì cứ xách một phần về cho Shin rồi hai người cứ từ từ tâm sự.

Richard vẫn không ngừng được cái điệu cười nhăn nhở đó. Sam cũng chỉ biết thở dài bất lực. Có giải thích cỡ nào tiên sinh cũng không chịu hiểu.











Hai người ăn xong thì chia tay nhau. Trước khi đi Richard còn căn dặn.

- Nhiệm vụ của Sam hôm nay là làm cho Shin cười. Cứ nói với Shin nếu không cười được thì phải đóng vai Yen và nằm dưới.

- Tôi hiểu rồi. Tiên sinh đi cẩn thận.

Sam chào tạm biệt Richard rồi xách phần đồ ăn quay lại nhà Shin. Không hiểu sao trong thâm tâm bắt đầu nể sợ Richard rồi.













- Quên gì à?

- Không, tôi mang cơm về cho Shin nè.

Sam cười, giơ bịch đựng hộp cơm trước mặt. Shin ngập ngừng một lúc rồi cũng để Sam vào trong.

Sam vừa bước về phía bếp đã thấy trên bàn một ly mì đang ăn dở, liền bối rối nhìn xuống hộp cơm trên tay, rồi quay sang nhìn Shin. Shin gãi đầu quay đi thở hắt một hơi.

- Để tủ lạnh chiều hâm lại ăn.

Sam ngoan ngoãn lấy hộp cơm ra cho vào tủ lạnh, tiện thể lấy chai trà lài ướp lạnh ra rót một ly đặt cạnh Shin hiện đang tiếp tục với ly mì.

- Cảm ơn. Sam muốn thì cứ lấy uống.

Sam cứ như chỉ chờ có thế, liền chạy đến rót thêm một ly cho mình rồi ôm ly trà đến ngồi cạnh Shin.

- Đây là trà lài đúng không? Nhưng nó không giống loại tôi thường uống.

- Nó không phải trà lài trong hộp bán ngoài chợ đâu. Là trà đen phương Tây pha ra xong ngâm hoa lài để lấy vị.

- Oa~ Là Shin tự làm sao?

Nhìn vẻ mặt trầm trồ háo hức của Sam, Shin có chút ngượng ngùng quay đi.

- Ờ…

- Không ngờ Shin giỏi như vậy đó.

- Là học được lúc làm pha chế ở mấy nhà hàng thôi. À mà, bao nhiêu vậy?

- Hả?

- Hộp cơm.

- 20k.

Shin có phần ngạc nhiên nhìn Sam. Nói ra thì hơi quá đáng nhưng quả thật không nghĩ đến Sam sẽ lui tới những chỗ bán thức ăn bình dân đó.

- Mua ở đâu vậy?

- Ở chỗ cơm tấm vỉa hè Shin hay khen ngon đó. Vừa nãy đi ăn thử với Richard tiên sinh. Ngon thật đó~

Shin nhìn Sam, rồi lại tiếp tục ăn mì.

- Lại chơi trò người bình dân sao?

- Không hẳn. Chỉ là… muốn trải nghiệm những thứ Shin từng trải nghiệm.

Sam cúi đầu nhìn ly trà đang ôm trong tay, ngón tay trỏ khẽ miết nhẹ trên miệng cốc. Môi đẩy nhẹ lên một nụ cười dịu dàng pha chút e thẹn.

Shin chính là luôn bị những câu nói buông ra trong vô thức này của Sam làm tâm trí rối loạn, vô cùng khó chịu. Cho dù ý tứ rất rõ ràng, nhưng nếu dùng lý trí suy xét, mọi thứ đều cứ như nửa đùa nửa thật. Sam chẳng qua… chỉ đang hứng thú với một thứ hoàn toàn đối lập với mình mà thôi.

Shin không nói nữa, chỉ chăm chú ăn cho xong ly mì. Vứt ly mì vào sọt rác, nốc cạn ly trà, Shin rút trong ví ra tờ 20k đưa cho Sam. Sam lại mỉm cười.

- Là Richard tiên sinh mua đó, không phải tôi đâu. Tiên sinh cũng bảo không cần trả lại. Tiên sinh là đang muốn nuôi dưỡng hai đứa con tinh thần của mình, cho nên phần cơm của tôi cũng là tiên sinh bao luôn đó.

Shin thẫn thờ ra một lúc rồi rút lại 20k bỏ vào ví, miệng lẩm bẩm.

- Tôi quả thật… đã nợ tiên sinh quá nhiều rồi.

- Hửm? Shin nói gì? – Sam vươn người tới tỏ vẻ tò mò.

- Không có gì. Nếu không còn gì nữa thì Sam về đi. – Shin quay đi.

- Còn mà còn mà.

Shin quay lại, đã thấy Sam lúi húi ở chỗ TV.

Nữa… nữa hả? Rốt cuộc là còn bao nhiêu phim phải coi vậy???

- Tiên sinh rất yêu Yun và Yen của mình, cho nên Shin nhất định phải cười mới có thể đóng được vai Yun. Tiên sinh nói, nếu hôm nay Shin không cười thì phải đổi vai đóng vai Yen và…

Nằm dưới!!!

Sam không cần kết thúc câu Shin cũng ngay lập tức hiểu ra, liền rất ngoan ngoãn đi tới sô pha ngồi xuống xem phim. Nhìn thái độ của của Shin, Sam thật chỉ muốn cười phá lên.

- Shin sợ nằm dưới như vậy sao?

Shin không trả lời, chỉ chống cằm hậm hực nhìn vào màn hình TV. Sam cười khúc khích, trong đầu thầm nghĩ, Shin quả thật rất trẻ con.







Vài tiếng trôi qua, vài bộ phim trôi qua, kết quả nổ lực của Sam không mấy khả quan. Shin vẫn cứ trơ mặt ra, chưa kể là hai mắt bắt đầu díp lại, cơn buồn ngủ cứ không ngừng ập tới. Cuối cùng, không thể chống đỡ được nữa, Shin đành phải chấp nhận thiếp đi.

Nửa tiếng sau, Shin mơ màng mở mắt, thấy bóng người bên kia như đang co người lại run lên từng đợt. Khi bắt đầu dần lấy lại ý thức, bên tai lại vang lên một tràng thút thít. Nhận ra được vấn đề, Shin lập tức ngồi bật dậy nhích đến chỗ Sam.

- Sam, chuyện gì vậy?

Sam ngước mặt nhìn Shin, hai mắt đẫm nước, giọng nghèn nghẹn.

- Tôi… tôi…

Shin căng thẳng cố gắng lắng nghe từng lời Sam nói. Trong thâm tâm bắt đầu sốt ruột lo lắng không thôi.

- Tôi… lấy nhầm một đĩa drama Hàn rồi…

Shin trợn tròn mắt, quay sang man hình TV. Hình ảnh một cô gái khóc nức nở cứ nhìn theo bóng một chàng trai, miệng không ngừng gọi “oppa”.

Shin méo mặt, quay sang nhìn cái bộ dạng như trẻ con ba tuổi khóc nhè của Sam, trong lòng hình như có cái gì đó cuồn cuộn dâng lên.

Phụt!

- Hahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha!!!!!!!!!

Sam giật mình nhìn Shin lăn ra cười một tràng dài, chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra.

- Shin?

- Haha… haha… Sam phải sb không vậy? Lại vì ba cái phim này mà khóc vậy sao? Thật không dám tin là trước đây Sam từng có bạn gái đấy! Không hiểu fem nào mà lại chịu “trai bánh bèo” như Sam chứ! Ha… ha ha…

Sam như nhận ra điều gì đó, lập tức đứng dậy đi đến trước mặt Shin, ngồi xuống ngước lên quan sát mặt Shin thật kỹ.

- Gì vậy? – Shin giật mình quẹt nước mắt do cười quá nhiều rồi nhìn Sam.

- Shin… vừa cười? – Sam nói bằng chất giọng như thể vừa khám phá ra một kỳ quan thế giới.

Shin lúc này mới ý thức được điều Sam nói, liền đưa tay lên che miệng, vẻ mặt như thể không dám tin vào hành động vừa rồi của bản thân.

Phải, Shin vừa cười. Còn cười rất to, rất sảng khoái.

- Xin lỗi… Tôi có hơi lớn tiếng. – Shin thì thầm, tỏ chút bối rối.

- Không sao không sao. Cười được là tốt rồi. Nếu sự ngớ ngẩn của tôi có thể làm Shin cười, tôi cũng không ngại mang mình ra chọc cười Shin đâu.

Giọng Sam dịu dàng, kèm theo cả một nụ cười thánh thiện như thiên sứ. Shin chợt thấy lòng mình ấm lạ. Đôi tay khẽ run lên, thèm khát được ôm chặt lấy con người trước mặt vào lòng. Nhưng nỗi sợ hãi trong tâm trí lại lấn át. Đôi tay này khi vươn ra rồi, liệu có còn đủ sức rút lại khi không thể chạm vào đối phương?

- Đừng ngốc như vậy. Tôi có phải là không cười được đâu.

End chap 2

[Short story] Thực - Ảo: Second story [1]

Chap 1




- Sao lại ra đây?

Shin đánh ánh mắt về phía người vừa bước đến bên cạnh rồi lờ đi, đưa tay nhấp một ngụm cà phê lon đã nhạt hơi lạnh.

- Tôi không thích ồn ào.

- Nếu không thích sao lại đến đây?

Shin dừng lại, bắt đầu cảm thấy có chút khó chịu.

- Đằng ấy đừng nói là bị kéo đến nha. Chuyện gì cũng có nguyên do của nó. Đằng ấy quyết định đến đây thì cũng chắc chắn có mục đích nào đó. Giống như việc đằng ấy bỏ ra đây vậy. Không chừng là đang chờ ai đó ra bắt chuyện như này ấy nhỉ?

Shin không kiềm được mà quay lại nhìn người bên cạnh. Ánh mắt không để lộ một thứ cảm xúc rõ ràng nào.

- Nè, nói xem, đằng ấy thật ra… rất cô đơn đúng không?

Người ấy nhìn Shin, môi nhoẻn cười đầy khó hiểu.

- Đằng ấy… là cái quái gì vậy?

Shin cố rặng ra từng chữ, thanh âm không mấy thiện cảm.

- Tôi sao?

Người ấy chống cằm, nghiêng đầu cười tít mắt.

- Tôi chỉ là… một con người nhàm chán sống một cuộc đời nhàm chán.











Đó là cách hai người họ gặp nhau, trong một buổi offline LGBT.













- Sam không cần phải theo tôi thế này đâu. Bộ không có gì làm sao?

- Thì đúng là không có gì làm mà.

Sam vẫn nở cái nụ cười ngây ngô đến khó chịu đó. Shin chỉ hừ lạnh quay đi.

- Bọn nhà giàu mấy người toàn phát ngôn những câu khiến người khác phát cáu.

Phải, trong khi Shin phải dầm mưa dải nắng đi xin việc suốt cả tuần qua thì tên công tử này rất thản nhiên xem việc mình đi theo Shin như một kiểu “rảnh rỗi sinh nông nổi”.

- Nè!

Sam chìa về phía Shin lon cà phê ướp lạnh rồi ngồi xuống bên cạnh xực ly trà sữa của mình. Ở cạnh Sam quả thật khiến Shin rất khó chịu. Cả hai khác biệt quá lớn. Shin mỗi ngày trôi qua đều như dốc hết sức lực mà vật lộn với cái cuộc đời vô định này, còn Sam, một công tử bột ăn sung mặc sướng từng miếng ăn đều có người dâng đến tận miệng lại không dưng lúc nào cũng tò tò theo Shin, cứ như thể giống như lời Sam nói, cuộc đời nhàm chán quá rồi, một thứ đối lập như Shin không chừng lại là thứ gia vị hoàn hảo.

Shin đánh ực một ngụm cà phê. Càng nghĩ lại cứ thấy cuộc đời càng tăm tối.

- Cứ thế này không chừng tháng sau cả tiền nhà cũng không trả nổi.

- Vậy thì… đến nhà tôi đi.

Sam thật sự là quá ngây thơ hay đang cố tình trêu chọc Shin? Chuyện đó, dù nghĩ theo chiều hướng nào cũng thấy không thể.

- Sam đừng nói mấy chuyện vớ vẩn đó nữa.

- Tôi nói thật mà.

Shin vứt lon cà phê vào sọt rác rồi đứng dậy bỏ đi.

- Nắng gắt rồi. Sam về đi.

- Nhưng tôi muốn đi theo Shin.

- Tại sao?

- Shin không đi xin việc một mình được đâu. Bữa giờ cũng thấy rồi đó, ở đâu cũng từ chối. Cứ như vậy lỡ Shin có suy sụp thì tôi sẽ làm chỗ dựa cho Shin.

Shin dừng bước, quay lại đối diện Sam, đôi mắt xoáy sâu vào con người trước mặt.

- Sam.

- Hả?

- Trong mắt Sam, tôi yếu đuối như vậy sao?

Sam nhìn Shin, lặng đi trong phút chốc.

- Tôi…

- Xin lỗi đã làm phiền!

Cả hai lập tức quay sang giọng nói vừa cất lên. Là một thằng nhóc, à không, theo chất giọng thì chắc là một cô bé, với mái đầu xoăn tít đội một chiếc mũ phớt trông phong thái đậm chất shota.

- Hai bạn… có muốn đóng phim không?





















- Nè Shin…

- Gì?

- Shin từng đọc Last kiss chưa?

- Chưa.

- Vậy sao dám nhận vai đó?

- Có việc thì làm thôi.

Shin vẫn thờ ơ, một tay lật lật một cuốn tạp chí lá cải nào đó, một tay nhấm nháp mấy miếng snack khoai tây. Thời gian này khá thoải mái, chỉ ngồi đợi đi đóng phim. Biết được có việc làm lương cao, áp lực cũng giảm hẳn.

Sam nằm lăn lộn trên sô pha một hồi rồi lại ôm gối nhìn về phía Shin.

- Shin…

- Gì?

- Shin thấy… tôi để tóc như này hay cắt ngắn như Shin thì sẽ hợp hơn?

Shin ngẩng mặt lên nhìn Sam một lúc, rồi lại cắm đầu vào cuốn tạp chí.

- Sao cũng được.

- Vậy còn style thì như nào? Style hoàng tử như bây giờ, hay bụi bặm một chút?

- Sao cũng được.

- Nói chuyện thì sao? Shin có thấy tôi nên ít nói lại một chút không?

- Sao cũng được.

- Vậy… tối nay tôi ngủ lại đây nha.

- Cái đó thì không được.

- Sao vậy?

- Không có chỗ.

- Ngủ chung giường với Shin cũng được.

- Chật lắm.

- Vậy tôi ngủ sô pha.

- Về đi.

Shin đóng cuốn tạp chí vứt sang bên, bước đến trước mặt Sam.

- Tối rồi, về đi.

Sam ngồi dậy, thở hắt một hơi.

- Rồi rồi.

Shin tiễn Sam ra tận cửa, vẫn như thường lệ.

- Shin ngủ ngon.

- Ờ.

- Mà Shin đọc Last kiss đi. Ít ra cũng nên nghiên cứu nhân vật mình thể hiện mà.

- Ờ.

Sam rời đi. Shin khép cửa. Đợi khi tiếng bước chân lắng dần ở góc cầu thang, Shin lại bước ra hành lang, nhìn xuống khoảng sân trước khu chung cư, nơi chiếc ô tô đen đang hút dần hình bóng Sam rồi đi mất.





















KÍNH COONG~

Cạch!

- Richard… tiên sinh?

- It’sssssssssssssssss SHOPPING TIMEEEEEEEEEE~~~~

- Ể?













Sáng sớm mắt nhắm mắt mở, chưa biết chuyện gì xảy ra, Shin đã bị hai người này lôi tuột đến chợ sale. Phải, hai người. Là Richard, và Sam.

Richard tỏ ra vô cùng háo hức, lôi Shin và Sam qua hết hàng này đến hàng nọ, chọn chọn lựa lựa, ướm tới ướm lui lên người họ. Cảnh tượng thật không khác nào bà mẹ đang dắt hai đứa con đi sắm quần áo đón Tết.

- Tôi không biết là Sam cũng có hứng đi mua đồ sale đấy.

Shin, vẫn chất giọng đều đều, đứng cạnh Sam nhìn dáng người nhỏ xíu kia chui tới chui lui giữa mấy sào quần áo.

- Tôi thích chơi trò của người bình dân mà.

Sam cười hồn nhiên, không hề biết ba chữ “người bình dân” mình vừa thốt ra khiến đối phương ngứa ngáy như nào.

- Mấy nay Shin đọc thử Last kiss chưa?

- Ờ, cũng có liếc qua.

- Vậy quyết định vai chưa?

- Hửm?

- Shin không nhớ sao? Richard tiên sinh chỉ nói hai chúng ta sẽ đóng hai vai chính, còn ai đóng vai nào thì tự quyết định mà.

- Vai nào chả được.

Sam thở dài, bản thân cũng sớm biết câu trả lời.

- Vậy… Shin đóng vai Yen nhé.

- Ờ.

- Ngoại hình và tính cách của Shin khá giống Yen nên tôi nghĩ không mấy khó khăn đâu.

- Ờ.

- Tôi chắc Richard tiên sinh lần đầu gặp cũng đã nhắm vai đó cho Shin rồi.

- Ờ.

- Đúng là đối với sb tụi mình nằm dưới có chút không tự nhiên, nhưng Shin cứ yên tâm, tôi cũng không phải không có kinh nghiệm với mấy chuyện đó.

- Ờ… Hả? Khoan! Sam vừa nói gì?

- Thì… nằm dưới…

- Là sao?

- Shin chưa đọc hết hả? Yen… nằm dưới đó.

Shin xám mặt. Nói mình từng liếc qua Last kiss là nói dối, vì sự thật Shin chưa động đến một trang. Đến nhân vật chính tên gì còn không biết, cứ nghĩ giao vai nào thì đóng vai đó, kịch bản ngày nào thì đọc ngày đó, còn chả thèm có ý nghĩ sẽ nghiên cứu nhân vật. Kinh khủng hơn là còn không biết đó là chuyện tình giữa hai tomboy, cứ nghĩ mình được chọn do ngoại hình tomboy thì hiển nhiên sẽ là nằm trên và câu chuyện là về hai cặp les với hai sb là bạn thân. Nhưng… bây giờ chỉ nghe đến hai chữ “nằm dưới”, đầu óc Shin bắt đầu choáng váng.

- Shin, sao vậy? Đau ở đâu hả?

Sam lo lắng lay nhẹ khi thấy sắc mặt Shin dần tái đi. Richard cũng hốt hoảng chạy đến xem xét.

- Chuyện gì vậy?

- Không biết nữa. Chắc bị đau bụng. – Sam hồn nhiên phán như đúng rồi, vẻ mặt còn phụ họa rất căng thẳng.

- Đau bao tử sao? Mau đưa đi bệnh viện thôi.

Richard rút điện thoại ra chuẩn bị bấm số thì đột nhiên chiếc điện thoại bay vụt khỏi lòng bàn tay. Nhìn theo hướng chiếc điện thoại bị kéo đi, Richard chỉ thấy toàn thân lạnh buốt khi bắt gặp ánh mắt đầy âm khí của Shin.

- Hai người đang làm cái gì vậy? Ai bị đau bụng hả?

- S-Sam nói… nói Shin bị đau bụng…

Richard run lẩy bẩy chỉ về phía Sam.

- Ủa Shin, hết đau rồi hả?

Sam đưa tay ra vừa định chạm vào Shin để xem xét như một cách tỏ vẻ lo lắng. Cánh tay chưa chạm đến đã ngay lập tức bị Shin giữ lại.

- Tôi không sao.

Giọng Shin dịu lại. Tay vẫn nắm chặt tay Sam, dùng ánh mắt vô cùng chân thành nhìn thẳng vào đối phương.

- Sam…

- Hả…?

- Tôi không nằm dưới đâu.

- Ể…?

- Cho nên… Sam chịu khó nha.

- Ể?

Sam chưa kịp phản ứng gì, Shin đã bỏ tay ra đi về phía Richard.

- Tiên sinh, tôi sẽ đảm nhận vai nằm trên.

- Ý Shin là… vai Yun á hả?

- Chắc vậy.

- Chắc vậy?

- Tôi chưa đọc. Nhưng vai nào cũng được, chỉ cần nằm trên Sam là được.

- Ể???? – Richard hoảng hốt, rồi nhanh chóng nhận ra vấn đề, che miệng cười khoái chí. – Chỉ cần nằm trên Sam?

Nhìn phản ứng của Richard, Shin lập tức nhận ra hình như mình bị hố.

- Ý tôi là… chỉ cần nằm trên…

- Tôi hiểu rồi.

Richard vẫn không kiềm được, cười khúc khích một lúc rồi hướng Sam nói lớn.

- Sam, như vậy không sao chứ?

- Không sao đâu. Tôi cũng muốn thử thay đổi một chút mà.

Sam vẫn giữ nét cười dịu dàng đó.

- Thay đổi?

Shin ngạc nhiên quay sang hỏi Richard.

- Shin về đọc Last kiss đi. Nếu muốn đóng vai Yun thì cả hai người sẽ phải thay đổi ngoại hình rất lớn đó. Shin thì không sao, tóc ngắn thì có thể nối thêm. Nhưng Sam nếu đóng vai Yen thì phải cắt tóc đó.

- Hả?













Buổi mua sắm của cả ba cuối cùng cũng kết thúc. Richard về trước, trao lại cho Shin và Sam mớ quần áo sắm sửa hôm nay, nói là dùng cho nhân vật khi đóng phim. Sam khá thích thú với style mà mình nhận được, nó mới mẻ và tất nhiên là thứ một kẻ mong mỏi thoát khỏi sự nhàm chán như Sam đang khao khát. Nhưng Shin có vẻ không mấy hài lòng khi Yun, nhân vật mà mình sẽ thể hiện, lại sở hữu style khá màu mè, cầu kì như ca sĩ.

Bóng cả hai đổ dài trên vỉa hè dưới ánh nắng hoàng hôn rực rỡ. Shin từ lúc chỉ còn hai người vẫn luôn lo lắng nghĩ đến việc Sam phải cắt đi mái tóc mà mình chăm sóc từng li từng tí này. Bất chợt, bàn tay lại đưa lên chạm nhẹ vào gáy người kia khiến Sam phải giật thót.

- Shin?

- Có ổn không?

- Sao?

- Việc cắt tóc ấy.

- Shin thấy tiếc cho tôi sao?

Sam vẫn nở cái nụ cười nhẹ như không ấy, bất chợt lúc này lại khiến Shin cảm thấy có chút xót xa.

Sam kéo tay Shin chạm vào tóc mình, để từng sợi từng sợi luồn vào từng kẽ ngón tay.

- Nếu không còn phần đuôi tóc này, Shin vẫn sẽ vuốt tóc tôi chứ?

- Hả?

- Tôi nuôi tóc, chỉ để được Shin chạm vào thôi.

Sam nhìn Shin bằng ánh mắt ngập tràn sự mong mỏi. Shin như cảm thấy con thú hoang trong lồng ngực mình đang dần cắn nát song sắt mà lao ra.

Shin lập tức thu tay lại, bước chân cũng nhanh hơn về phía trước.

- Sở thích quái dị.

Sam bất ngờ bị bỏ lại, chỉ nhìn theo bóng lưng Shin mà thì thầm như tự nói với chính mình.

- Không phải sở thích đâu.

End chap 1

Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2014

[One-shot] Thực - Ảo [3]

Vụ xô xác hôm đó đã đến tai tổng giám đốc hãng phim Odex. Ông liền cho cả đoàn phim nghỉ hai ngày để đạo diễn Min có thể bình tâm lại, đồng thời cũng mong hai người đó sớm hòa giải. Chính vì thế mà, Min, hôm nay hắn rất rảnh rỗi xuống phố tản bộ.

Đút tay vào túi quần, hắn ung dung sải chân trên đường phố tấp nập. Vừa định bước vào hiệu sách chỗ người quen, hắn phát hiện ra, chỗ này, rõ ràng là đông hơn hẳn so với thường ngày. Hiệu sách… có khi nào có người xếp hàng dài như vậy sao?

- Sha, hôm nay có sự kiện gì hả?

Hắn tiến lại hỏi tên bạn thân phụ việc ở tiệm sách. Người này cao tương đương hắn, có thể nói so với hắn có khá nhiều nét tương đồng. Chính là nét mặt thanh tú và khí chất lãng tử với mái tóc tầm chấm vai buộc gọn thành một chiếc đuôi nhỏ sau gáy. Phần mái dài được giữ lại một cách vụng về bằng những chiếc kẹp tăm, để vài sợi tóc cứ lất phất trước mặt tạo nên nét phong trần cuốn hút.

- Ủa, cơn gió nào mang đạo diễn Min đến đây vậy?

Người ấy khoanh tay trước ngực, giở giọng bỡn cợt.

- Không giỡn. Trả lời đi.

- Ây da, người gì đâu mà nghiêm túc quá đi à~

Sha thở dài, vén mấy cọng tóc phất phơ trước mặt rồi nhìn về phía đám đông đang xếp hàng đầy háo hức, làm ra bộ mặt vô cùng nghiêm trọng.

- Là…

Nhìn vẻ mặt của Sha, Min hắn cũng chăm chú nghe tiếp khúc sau, còn phụ họa bằng bộ mặt vô cùng căng thẳng.

- Ký tặng sách.

Sha nói ra ba chữ chắc nịch như một tuyên bố hùng hồn. Và cái thể loại nghiêm túc không đúng lúc này thật khiến một kẻ nghiêm-túc-đúng-lúc như Min dễ phát điên.

- Đi chết đi.

- Ớ…

Min gằn ra ba chữ rồi quay lưng đi về phía mấy kệ sách. Hắn trước giờ không quan tâm đến mấy tác gia viết sách, hắn đọc sách, đơn giản là để nâng cao tay nghề đạo diễn của mình mà thôi. Hơn nữa, cứ nghĩ đến mấy tác gia là hắn lại nghĩ đến tên lùn đó, thật chỉ khiến toàn thân bức bối khó chịu.

- Nè Min Min, ông không qua đó coi hở?

Sha lẽo đẽo theo sau Min, mắt vẫn dán vào cái khu vực đông đúc ấy.

- Muốn thì qua coi, tôi không có hứng.

- Tui coi sáng giờ rồi. Ý là, tác gia đó, chẳng phải là tác giả của cuốn truyện ngắn mà ông đang làm phim sao?

WTF???

Min chỉ vừa nghe đến đó tay cầm sách đã run lên như phản xạ.

Không lý nào! Không lý nào! Là oan gia ngõ hẹp sao? Ngày nghỉ mà còn đụng mặt nhau! Bình tâm cái *beep*!

- Qua đi qua đi~ Em ấy dễ thương lắm đó~

Không đợi Min đồng ý, Sha đã lôi hắn đến một góc khá gần bàn ký tặng với góc nhìn khá rõ nét.

- Buông ra coi! Muốn thì đi coi một mình! Có phải tôi chưa từng thấy mặ…t-

Giọng Min nghẹn lại khi chân dung vị tác gia đó hiện ra rõ ràng.

- Ủa? Ai đây?

- Richard, tác giả cuốn Last kiss đó. Ông đang làm phim đó mà, lý nào chưa từng gặp qua?

- Hả???

Min dụi mắt quay lại nhìn lần nữa. Không thể nào! Không thể nào! Richard trong ấn tượng của hắn hệt như một thằng nhóc ngỗ ngáo lúc nào cũng chống đối hắn bằng thứ triết lý ảo tưởng vớ vẩn. Còn người trước mặt hắn, rõ ràng là một cô bé hết sức đáng yêu trong bộ đầm cosplay lolita, tóc dài xoăn nhẹ buông xõa hai bên đầy nữ tính. Người này tuyệt đối không thể nào là Richard.

Nghiêm trọng hơn… nghiêm trọng hơn là… Chế độ lolicon của hắn lại bật lên rồi!!!

Min chui vào một góc, ngồi thụp xuống, đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Đánh chết cũng không tin cô bé kia là tên nhóc Richard mà hắn ghét cay ghét đắng.

Đúng rồi! Mạo danh! Chắc chắn có kẻ mạo danh Richard! Cơ mà… thứ phế phẩm đó mà cũng có người mạo danh tác giả sao?

Càng nghĩ hắn lại càng thấy nực cười. Hay là… qua đó xác thực?

- Nè Min, ông không sao chứ?

Nhìn Min vô cùng khốn khổ nói không nên lời, Sha chợt nhoẻn cười rất hả hê.

- Sao hả? Moe quá hả? Bật mode lolicon chưa? Có bật cũng đừng làm gì bậy đó nha. Đây là chỗ công cộng đó.

- Ông im đi!

Bỏ ngoài tai những lời đáng ngờ của Sha, Min đứng thẳng dậy, hùng hồn tiến tới đám đông đang xếp hàng dài thượt.

Chưa kịp chen vô, tiếng hét thất thanh của mấy đứa con gái làm hắn hoảng hốt. Hắn nhanh chóng chạy đến, vừa chen được vào đã thấy cảnh tượng một thằng con trai đang nắm cổ áo loli-chan của hắn xốc cả người cô bé lên.

- Thì ra mày chính là con nhóc đã biến bạn gái tao thành les. Để xem hôm nay tao xử mày như nào!

Nói rồi gã đó xốc cô bé lên quăng ra khỏi bàn, chính xác thì hệt như cách Min đã làm với Richard hôm trước. Min, đang trong chế độ lolicon, lập tức bay tới đỡ cô bé.

- Em không sao chứ?

Cô bé ngước nhìn Min. Sau khi ý thức được cái người vừa đỡ mình là ai, nhớ tới cái chữ “em” vừa nghe, bất chợt toàn thân nổi một cơn ớn lạnh.

Min đỡ cô bé dậy, kéo cô bé ra sau lưng mình, mặt đối mặt với tên gây rối.

- Bản thân không đủ bản lĩnh giữ bạn gái liền đến đây tìm người trút giận hả? Mà bạn gái mày dễ dàng theo gái vậy thì chắc ngay từ đầu cũng chẳng phải normal đâu. Với cả, hạng đàn ông ngay cả phụ nữ cũng đánh như mày thì bị đá là đúng rồi.

- Mẹ kiếp! Lũ đàn bà tụi bây thì yêu đương cái mẹ gì! Không có đàn ông thì tụi bây cũng chỉ *beep* cho nhau thôi!

- Đàn-bà?

Tên gây rối đó thật rất biết chọc trúng ổ kiến lửa. Min gằn giọng hai chữ đó, ánh mắt nhìn tên kia như muốn ăn tươi nuốt sóng. Hắn bẻ khớp tay, vặn khớp cổ răng rắc để khởi động.

Sau cùng là màn ẩu đả vô cùng đẹp mắt mà tên kia không có lấy một cơ hội đánh trả.

Trận chiến, hay đúng hơn là trận tra tấn, kết thúc trong tràn pháo tay của mọi người. Sha nhanh chóng lôi tên kia đạp thẳng ra đường, rồi viện cớ do xô xác Richard tiên sinh cần nghỉ ngơi nên tạm dừng buổi ký tặng để mọi người ra về. Hiệu sách cũng tạm đóng cửa để dọn dẹp hiện trường.

Min bước tới chỗ loli-chan của hắn, ân cần cầm tay lên xem xét.

- Em không đau ở đâu chứ?

Lại “em”. Richard bắt đầu cảm thấy, hình như có gì đó không ổn.

- Đạo diễn Min, đừng nói là chị không nhận ra tôi?

“Chị”?

Min xám mặt. Thế này thì đúng là tên Richard đó thật rồi. Nhưng hắn nhịn. Ai bảo lúc này tên lùn đó lại dễ thương như vậy chứ?

- Bây giờ thì nhận ra rồi.

Hắn miễn cưỡng trả lời, lập tức bỏ tay Richard ra.

Richard cũng đứng dậy bỏ đi.

- Khoan, đi đâu vậy?

- Tôi đi thay đồ.

Thay đồ? Nghĩa là không còn loli-chan nữa?

Min trưng ra cái bộ mặt tiếc nuối nhìn bóng Richard đi về phía nhà vệ sinh.

- Người đẹp đi rồi.

Sha tự khi nào đã đứng kế bên, lại giở giọng giễu cợt.

- À đúng rồi, tại sao…

Hắn chưa kịp hỏi hết câu Sha đã ngay lập tức trả lời.

- Ý của tui đó.

- Hả?

- Cái đầm đó tui mới thiết kế, đang kiếm người bận thử.

Sha há miệng cười hết sức vô tư, cứ như thể đó là chuyện hiển nhiên không có gì để bàn cãi. Min hắn cũng cứng họng. Quả thật không thể nào nói lý lẽ gì với tên này.



Richard thay đồ, tẩy trang xong, ôm cái đầm lùm xùm đi về phía Sha.

- Cái này…

- Tặng em đó.

Richard ngạc nhiên. Không phải không muốn nhận, mà là… y vô cùng, vô cùng ghét mặc đầm.

- Thể nào cũng có lúc dùng tới nên cứ giữ đi.

Richard như nhận ra điều gì đó. Y đánh mắt về phía bóng lưng Min đang đứng gần cửa, chợt nhớ đến phản ứng của Min khi nãy, ngay lập tức liền hiểu ra ẩn ý trong câu nói của Sha.

- Vậy… em cảm ơn.

- Có gì đâu. Chỗ tôi còn nhiều lắm, nên khi nào muốn em cứ ghé sang, tôi tính rẻ cho.

Sha lại trưng ra cái nụ cười gian thương. Rõ ràng chủ đích vẫn là câu khách cho cái cửa hiệu đồ cosplay của mình.

- Dạ thôi, chắc không cần đâu.

- Em chắc không?

Sha trầm giọng, nhoẻn một nụ cười đầy ẩn ý, nhìn xoáy vào đôi mắt to tròn của Richard khiến y bất chợt bối rối.

Người này… rốt cuộc là cái gì vậy chứ?






Và… vì một lý do nào đó, đi bên cạnh Richard lúc này, chính là Min.

- À… đạo diễn Min…

- Gì?

- Chị… không cần phải đưa tôi về đâu. Tôi có thể tự về được mà.

Lại “chị”. Min thở hắt một hơi. Thật sự chả còn sức mà nổi giận với tên này nữa.

- Có thể đừng gọi tôi bằng “chị” không?

- Ể?

Y biết thừa hắn không thích bị gọi bằng “chị”. Chỉ là không quen gọi một người con gái bằng “anh”. Mở miệng ra cũng thấy ngượng vô cùng. Y ngạc nhiên là vì, hôm nay chẳng phải Min đã quá dịu dàng với y sao? Ngay cả bây giờ, lúc y vẫn là Richard của mọi người, không còn xúng xính váy áo như khi nãy.

- Mỗi lần có người gọi tôi bằng “chị”, tôi lại cảm thấy bản thân rất yếu đuối, chẳng thể bảo vệ được ai.

- Xin lỗi…

- Tôi cũng… xin lỗi chuyện hôm qua. Cô… có bị đau ở đâu không? Hôm nay lại còn bị…

- Không sao. Được đạo diễn Min hỏi thăm như vậy, tôi vui lắm.

Richard nở một nụ cười dịu dàng. Ánh hoàng hôn rọi lên đôi má bầu bĩnh đang ửng đó. Min bất chợt cũng cảm thấy hình như mặt mình cũng có phần nóng lên.

- Nè, Richard.

- Hửm?

- Có phải… cô thích tôi không?

[to be continued]

Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2014

Thực - Ảo [2]

Shin và Sam là hai tomboy được Richard lựa chọn vào vai Yun và Yen trong Last kiss. Hai tomboy này từ ngoại hình, giọng nói và ánh mắt đều khớp hoàn toàn với nhân vật mà họ thể hiện. Chỉ có một điều, tuy không ảnh hưởng đến quá trình làm phim nhưng cũng rất đáng lưu tâm, hai người họ so với nhân vật của mình, tính cách hoàn toàn trái ngược.

Shin, người thể hiện vai Yun, là “mẫu bạn trai thịnh hành nhất hiện nay” – lạnh lùng, ít nói và có phần ngạo mạn, bất cần. Dù thể hiện rất xuất sắc vai Yun hoạt bát hòa đồng, nhưng khi rời khỏi ống kính máy quay, Shin trở về con người thật của mình ngay tức khắc. Sự chênh lệch quá lớn này lúc đầu đều khiến cả ê-kíp sốc nặng, cảm giác như lúc đang quay người này hẳn là được thần nhập đi.

Sam cũng là một trường hợp tương tự nhưng dễ chịu hơn bởi bản chất dịu dàng, hòa nhã và ôn nhu. Là dạng người lúc nào cũng mang trên mặt một nụ cười dễ mến, vào vai Yen lại thể hiện được bộ mặt không cảm xúc, Sam đã khiến không ít người ngạc nhiên.

Với khả năng biến hóa xuất quỷ nhập thần, cả ê-kip lại trầm trồ ngưỡng mộ Richard có con mắt tinh tường. Hai diễn viên này, rõ ràng là chưa từng qua trường lớp cũng chưa hề có kinh nghiệm diễn xuất, họ chẳng qua chỉ là hai thiếu niên vô tình “nhặt” được trên đường mà thôi.

Richard ngồi thẫn thờ xem hai người đó diễn, trong lòng dâng lên cái cảm giác “sướng”, miệng cứ không ngừng cười toe toét không khác trẻ thiểu năng là mấy. Y ngày nào cũng như vậy. Ngày nào cũng chạy ra phim trường, ngày nào cũng ngồi xem rồi cười. Y hài lòng với tất cả mọi thứ hiện tại, diễn viên, ê-kip, bối cảnh, tiến trình,… tất cả mọi thứ, trừ đạo diễn. Phải, dù phải thừa nhận tên Min đó chỉ đạo rất tốt, nhưng có nhất thiết mỗi lần đến đoạn tình cảm của hai nhân vật chính thì lại lẩm bẩm mấy câu chê bai này nọ không? Lúc nào cũng mang bộ mặt bất mãn như thế, thật khiến người ta ăn cơm mất ngon. Cũng may cho đến hiện tại thì chưa có thay đổi gì đáng kể so với kịch bản, nên Richard y cũng nhắm mắt cho qua. Một điều nhịn chín điều lành mà.

Ngẫm nghĩ một nùi xong, Richard lại thở dài, đánh ánh mắt về phía tên đạo diễn đẹp trai một cách chết tiệt ấy. Phải, hắn rất khó ưa, nhưng lúc nào ánh mắt y cũng hướng về con người đó.

- Cắt!

Hả? Sao vậy? Đang diễn rất tốt mà.

Richard giật mình nhỏm người dậy. Mọi người cũng đều ngạc nhiêu quay về phía đạo diễn.

- Sam, đoạn này, cho một chút nước mắt vào.

Sam tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi đưa mắt sang nhìn Richard. Trong kịch bản rõ ràng là không đề cập đến chuyện Yen sẽ khóc.

Quả như dự đoán của mọi người, Richard lập tức phản ứng.

- Đoạn này làm gì có nước mắt!

Min nhìn về phía Richard, chau mày rồi quay mặt đi.

- Tôi muốn diễn biến phải có phần tự nhiên.

- Không khóc thì có gì mà không tự nhiên?

- Không khóc thì Yun làm sao có thể rung động?

- Sao lại không thể?

Những câu hỏi mà Min cho rằng hết sức ngu ngốc của Richard bắt đầu khiến hắn bực mình. Hắn rời khỏi ghế đạo diễn mà tiến thẳng đến chỗ y.

- Tôi nói cho cô biết, kịch bản này ngay từ đầu đã chả có gì là tự nhiên rồi! Nếu ngay đoạn cao trào không có sự thay đổi, bộ phim này sẽ giống như một thứ phế phẩm do chính cô ảo tưởng thôi! Tôi làm phim chứ không làm hoạt hình, thực tế một chút đi!

Hai chữ “phế phẩm” khiến Richard tức nghẹn. Y vẫn không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của gã này.

- Vậy thì nói xem, thế nào mới là thực tế?

- Thực tế là một sb sẽ chả thể nào thích nổi một đứa có ngoại hình chẳng khác nào một thằng con trai. Nếu không tỏ chút mềm yếu còn sót lại của con gái, còn lâu mới có rung động!

- VỚ VẨN! Yen của tôi không phải bánh bèo!

- BỞI THẾ TÔI MỚI NÓI KỊCH BẢN CỦA CÔ LÀ PHI THỰC TẾ!!!

- Sao mà chị cứ không ngừng than phiền về kịch bản của tôi vậy? Tôi chẳng cần biết thực tế của chị là gì, tôi chỉ biết một thực tế là nó bán chạy và nhiều người thích nó là được rồi!

Hai chữ “chị” liên tiếp đã đẩy xung đột đến cao trào. Đạo diễn Min ghét nhất bị gọi bằng chị, và tên nhà văn này lại không biết sợ chết mà luôn dùng chữ đó khi cãi nhau với hắn.

Mọi người xung quanh đều có thể thấy mắt đạo diễn Min đỏ ngầu lên vì tức giận. Tất cả bắt đầu hoảng hốt khi hắn xông tới túm lấy cổ áo Richard.

- Tôi cho cô biết, vì không muốn người khác hiểu lầm về sb, nghĩ rằng sb có thể thích trans hay thậm chí là con trai, nên tôi mới góp ý. Cô vốn không phải les, cô vốn không hiểu chúng tôi, đừng dùng những ảo tưởng vớ vẩn của cô mà khiến người khác hiểu sai về chúng tôi. Sb chỉ thích “con gái”, cũng giống như, TÔI CẢ ĐỜI NÀY CŨNG KHÔNG THỂ NÀO THÍCH NỔI MỘT ĐỨA NHƯ CÔ!

Min lớn tiếng, rồi mạnh bạo quăng Richard ra xa. Cảnh tượng xô xác này khiến cả đoàn phim kinh hoàng, mọi người đều xúm lại đỡ Richard. Còn hắn, hắn chỉ hừ lạnh rồi quay lưng đi.

- Hôm nay tạm dừng ở đây đi.

Nhìn thái độ của hắn, ai ai cũng thấy thương cho Richard tiên sinh thân hình nhỏ nhắn. Dù thấy uất ức thay, nhưng chẳng ai dám hé lời nào.

Min với lấy chiếc áo khoác trên ghế đạo diễn rồi bước ra xe. Bất chợt trước mặt lại có một bóng người chắn lại.

- Richard tiên sinh là con gái.

Chất giọng trầm thấp của Shin lúc này lại khiến Min vô cùng khó chịu.

- Tôi biết.

- Anh không nên làm vậy.

- Cậu chỉ muốn nói như vậy thôi?

- Không. Tôi chỉ muốn nói là, tôi và Sam là do tiên sinh mang đến, nên sẽ không vì anh mà làm trái kịch bản của tiên sinh.

Khó chịu. Vô cùng khó chịu. Chính là cái cảm giác như tất cả đều đứng về phía tên lùn đó. Tất cả đều phản đối hắn. Chính xác là cái cảm giác… BỊ TẨY CHAY.

Min siết chặt chiếc áo khoác trong tay, nhanh chóng leo lên xe đi mất. Shin nhìn theo một lúc rồi cũng quay vào trong.

Mọi người đều bu quanh Richard, người thì xuýt xoa thoa thuốc lên mấy vết trầy, người thì an ủi, người thì ngồi phẩy phẩy cây quạt, người vuốt vuốt lại tóc cho y. Hệt như một nữ hoàng.

Nhưng còn y… gương mặt đẫm nước mắt.

Y tức nghẹn đến không thể nói thành lời. Tức vì tác phẩm tâm huyết của mình bị coi thường, và còn tức vì bản thân không biết nhìn người. Y hận bản thân suốt thời gian qua đã luôn để ý hắn, dù lúc nào cũng bị hắn lăng mạ. Câu nói cuối hắn để lại như xé toạt vết thương đang dần khép miệng.

Vì lý gì lại đi thích một người như thế? Vì lý gì lại mở lòng với một kẻ như thế? Vì lý gì phải vì kẻ đó mà đau lòng, mà tổn thương, mà rơi nước mắt? Chẳng phải tim đã chai sạn rồi sao? Chẳng phải đã thề với lòng sẽ không rung động nữa rồi sao?

Bao năm qua xây dựng thành vách, chỉ vừa mở hé cổng nhìn ra bên ngoài, đã bị ngoại bang xông vào tàn sát không thương tiếc.

Y… còn lại gì?

[to be continued]

Last kiss [3]

.:Chap 3:.

Còn 12 ngày nữa...



Tôi trở về nhà lúc rạng sáng. Đẩy cửa bước vào một cách dễ dàng tôi mới hoảng hồn.

Yen... nó không khóa cửa.

Là chờ cửa tôi sao?

Tôi vội vã bước vào thì thấy Yen đang ngủ, trên người vẫn còn y xì đúc bộ quần áo tối qua. Đừng nói là đợi tôi đến ngủ quên luôn chứ.

Tôi đi lòng vòng kiểm tra lại tài sản. May là không mất thứ gì.

Tôi tắm rửa thay đồ rồi quay sang nấu ít mì để ăn sáng. Liếc thấy thời khóa biểu của Yen sáng nay không có tiết, tôi cũng không gọi nó dậy, chỉ để lại một tô mì kèm theo tờ giấy note. Trước khi ra khỏi nhà, tôi quay sang nhìn nó, rồi cũng chả hiểu sao, tự nhiên muốn hôn nó một cái. Ây da, Yun à, hôm qua bị ăn cái tát chưa đã hay sao?

Rồi không kiềm lòng được, tôi vẫn bước tới ngồi xuống cạnh nó, cúi đầu hôn lên môi nó một nụ hôn phớt rồi mới mỉm cười thỏa mãn mà rời đi.

Không xong rồi, cứ thế này là không được rồi.

[Yen’s POV]

Sau khi nghe tiếng cửa khép lại, tôi mới mở mắt ra. Tay bịt chặt miệng để ngăn tiếng nấc khẽ, hai má nóng bừng như lửa đốt.

Không ổn.

Đồ ngốc Yun! Nếu muốn đẩy tao ra xa, thì đừng níu kéo tao bằng những hành động ngọt ngào như thế!





















Trưa, vừa lên đến trường, điện thoại trong túi đã rung lên. Tôi biết thừa là ai gọi.

- Tao nghe.

- Mày lên trường chưa?

- Rồi.

- Đi ăn cơm.

- Ừ, ra căn tin đây.

Tôi rất muốn tránh mặt Yun sau tất cả mọi chuyện. Dù chẳng có gì to tát, nhưng bản thân rất sợ những hành động ngọt ngào như thói quen đó của Yun. Tôi đã cố chôn chặt thứ tình cảm này, nhưng nếu nó cứ lớn dần, e rằng đến lúc ấy không cách nào dứt bỏ. Hoặc nếu thứ tình cảm này lộ ra sớm hơn dự định, tôi sẽ không đủ mạnh mẽ để chấp nhận sự thật. Nhưng...

Không thể trốn tránh. Không thể. Vì tôi biết thừa, dù tôi tránh mặt hay tự chui vào một xó nào đó, sẽ chẳng có ai đuổi theo, chẳng ai đi tìm, chẳng ai quan tâm. Sau cùng cũng chỉ là tự cô lập bản thân mà thôi. Đối mặt không phải cách tốt nhất, nhưng là cách tốt hơn để duy trì mối quan hệ.







Tôi vừa đặt khay cơm xuống bàn, ngước mặt lên đã thấy Yun trước mặt. Vẫn hào nhoáng, vẫn nổi bật, vẫn thu hút như mọi khi.

- Xin lỗi nha, sáng nay đi vội quá nên tao chưa kịp chuẩn bị cơm trưa.

- Mày xin lỗi cái gì? Cũng có phải mày có nhiệm vụ phục tùng tao đâu. – Tôi nói, mắt vẫn đăm đăm vào khay cơm mà ăn.

- Mày còn giận tao chuyện hôm qua hả?

- Không. Đó đâu phải chuyện của tao.

Tôi vẫn giữ thái độ điềm tĩnh nhất có thể. Phải, đó không phải chuyện của tôi. Chúng tôi ở chung nhà, nhưng thực chất lại chẳng liên quan gì đến nhau. Không can dự đến đời tư của nhau, thỏa thuận ấy đã được đưa ra ngay từ đầu. Dù đứa kia có qua đêm bên ngoài hay đi đâu đi nữa, đứa này, ngay cả quyền hỏi cũng không có.

Chúng tôi giữ im lặng trong suốt bữa ăn. Có lẽ thái độ không mấy thân thiện của tôi khiến Yun ngại không dám mở miệng. Tôi không muốn thế. Mối quan hệ này đã mỏng manh lắm rồi, một chút lạnh nhạt thôi cũng có thể khiến nó bị cắt đứt một cách dễ dàng. Tôi không muốn. Tôi không muốn!

- Yun.

- Hả?

- Tao không có giận mày. Thật đấy.

- Biết rồi mà.

Yun cười với tôi. Như vậy thôi là yên tâm rồi.

- Ăn xong chưa?

- Hả? À, rồi.

- Đi.

Thái độ gấp gáp của Yun khiến tôi có chút kỳ lạ, định mở miệng hỏi, nhưng rồi lại thôi. Sau khi mang khay ra phía sau để dẹp, Yun bất ngờ lôi tôi đi về phía nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh của căn tin, rất sạch sẽ, nhưng tối, và ít người lui tới.

- Gì vậy? Mày đi vệ sinh cũng đâu cần...

Tôi chưa kịp nói xong đã bị Yun lôi tuột vào một buồng vệ sinh, áp sát vào tường mà hôn ngấu nghiến.

Cái quái gì vậy???

Dùng hết sức đẩy Yun ra, tôi mới có thể lấy lại nhịp thở bình thường.

- Mày bị cái gì vậy?

- Thèm.

Gì chứ? Chỉ một chữ “thèm” mà muốn làm gì thì làm sao?

- Hôm qua còn chưa thỏa mãn sao? Tao không biết mày cuồng dâm như vậy đó.

- Hôm qua đã làm gì đâu mà thỏa mãn?

- Tao không nói với tao. Với em nào mày ngủ chung ấy.

- Có đâu. Hôm qua rủ nó qua nhậu rồi hai đứa lăn ra ngủ, có làm gì đâu.

Tôi nghe như sét đánh ngang tai vậy. Vừa mừng và vừa khó xử nữa. Sao giờ? Lỡ... rồi.

- Tao đi học đây.

Tôi không dám đối diện với Yun lúc này. Bản thân thật ngu ngốc hết sức. Cứ như thể tôi đang tự biên tự diễn vậy.





















Chiều tan học, chúng tôi lại cùng nhau bắt buýt về nhà. Cảnh vật bên ngoài ô cửa kính xe cứ vụt qua thoăn thoắt. Màn mưa trắng xóa khiến mọi thứ trở nên nhòe nhoẹt mờ ảo. Tôi cứ thế cắm tai phone, chống cằm nhìn ra cửa. Yun ngồi cạnh tôi, tự tiện rút một bên tai phone của tôi ra cắm vào tai mình, rồi cũng tự tiện ngã người tựa vào vai tôi ngủ. Tôi đã quá quen với cái thói tùy tiện ấy. Chuyến buýt dài một tiếng rưỡi. Cứ mỗi ngày ba tiếng đi và về, tôi sẽ có được những khoảnh khắc hạnh phúc lặng lẽ bên Yun.

Hạnh phúc nhỏ nhoi thôi, rồi sẽ dần tan biến. Đã không còn nhiều thời gian như thế này nữa rồi.







- Mày gửi giặt gì hả?

Yun hỏi khi thấy tôi dừng lại trước tiệm giặt ủi trên đường lội bộ từ trạm xe buýt về nhà.

- À... ờ.

Yun cứ thế đi theo tôi vào tiệm giặt ủi. Cũng không biết phải giải thích thế nào, nhưng trước sau gì cũng phải đối mặt, thôi thì kệ vậy.

- A, con tới lấy cái nệm đúng không?

- Dạ.

- Xin lỗi con nha, nãy mưa lớn quá, cô chưa kịp mang vô nên giờ nó ướt hết rồi. Mai con ghé lấy nha.

Ánh mắt tôi lập tức tối sầm. Tôi cảm nhận được ánh nhìn chòng chọc của Yun từ phía sau. Thảm rồi.

- Yen, nệm gì vậy?

- Hôm qua tao tưởng tụi bây xuất bậy ra nệm, sợ bốc mùi nên sáng nay mang đi giặt.

Tôi cắm đầu đi mà miệng lẩm bẩm. Thật không dám tưởng tượng cái mặt Yun lúc này như nào. Tôi đã tự tiện động vào đồ của Yun.

Tôi bất chợt không nghe tiếng bước chân theo sau mình nữa. Lúc này, tôi cũng chỉ biết dừng lại, mồ hôi lạnh chạy dọc sóng lưng, cả can đảm quay đầu lại cũng không có.

- Vậy... tối nay tao ngủ bằng gì?

Ngủ bằng gì?

Mày toi rồi Yen!

- Cứ nằm tạm chiếu của tao. Tao nằm đất.

Tôi nói rồi bước nhanh về phòng trọ, tắm rửa thay đồ rồi chạy nhanh ra quán, không mảy may chú ý đến thái độ của Yun. Vì Yun vẫn chỉ giữ im lặng cho đến lúc tôi rời đi, tôi đoán chắc là giận rồi.













- Yen, có khách mới vào kìa.

Tôi dứt mình ra khỏi mớ bòng bong suy nghĩ, xách cuốn menu đi về phía bàn của vị khách vừa bước vào.

- Quý khách cứ thoải mái chọn món. Chút nữa tôi sẽ quay lại lấy order.

- Yen giới thiệu món cho em đi.

Lúc này tôi mới giật mình nhận ra người trước mặt. Là cô bé hát chính trong guitar club. Tên gì ấy nhỉ?

- Quán chúng tôi có món flan tuyết vừa mới được đưa vào menu và đang trong giai đoạn thử nghiệm với giá ưu đãi. Em có muốn dùng thử không?

- Vâng.

Cô bé thẹn thùng mỉm cười. Tôi chỉ cúi xuống cầm lại menu rồi rời đi. Chết tiệt! Con gái nữ tính quả thật rất đáng yêu.

Sau khi mang ly flan tuyết ra cho cô bé, tôi lại trở về làm việc của mình. Suốt cả buổi, cô bé ngồi đó, mắt cứ dán chặt lấy tôi. Cảm giác này, thật sự không dễ chịu gì lắm.

Mười một giờ, tôi tan ca, cô bé mới chịu tính tiền ra về. Nhưng con gái về trễ như thế này chẳng phải là quá nguy hiểm sao?

- Tôi đưa em về.

- Hả? Dạ?

- Em là người quen của Yun mà đúng không? Trễ thế này về một mình nguy hiểm lắm.

- Em... em không có xe... khi nãy... em đi xe buýt đến.

Cô bé cúi mặt thẹn thùng, có lẽ cũng phần nào đoán được việc sẽ xảy ra tiếp theo. Phải, tôi cuối cùng cũng tình nguyện làm xe ôm đưa cô bé về tận nhà.

- Sau này đừng về khuya như vậy nữa.

- Nhưng...

Nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô bé, tôi bất giác lại bật cười. Thật sự không thể nào giả vờ như mình không biết gì được.

- Yen... Yen vừa cười?

Phải, tôi thừa nhận mình vừa cười. Chẳng phải là hạnh phúc gì, đơn giản là tình huống này rất buồn cười thôi. Xin em đừng quá xem trọng nụ cười của một kẻ như tôi.

- Hẹn gặp em ở trường, Rin.

Tôi nhoẻn một nụ cười chết người rồi phóng xe đi. May là lúc nãy đã nhắn tin cho Yun hỏi tên cô bé.

Mày tàn nhẫn lắm Yen à!













Gần nửa đêm tôi mới về đến nhà. Cả người mệt lữ. Thật không còn sức để nghĩ đến sẽ đối mặt với Yun như thế nào. Khi nãy nhắn tin, Yun cũng chỉ trả lời vỏn vẹn một chữ “Rin”, tôi đã thấy có điềm chẳng lành rồi.

Đẩy cửa bước vào, tôi thấy Yun ngồi ngoài hành lang, gảy gảy cây guitar của mình thành những thanh âm vô nghĩa.

- Khuya rồi sao chưa ngủ? Mày sẽ làm phiền hàng xóm đó.

Yun liếc nhìn tôi, hừ lạnh một tiếng, rồi lại quay đi.

- Chỗ đâu mà ngủ.

Tôi chỉ biết thở dài. Rõ ràng là giận rất dai. Thay đồ xong tôi mới trải ra tấm chiếu đơn của mình, đặt gối của Yun và chăn của tôi lên đó. Tiếp theo là thỉnh Yun đại nhân đi ngủ. Thật tình, tội của tôi to tát như vậy sao? Mà chắc thế thật. Yun trước giờ không nhỏ mọn như thế. Kiểu này thì chắc chăn đệm đó có cái gì trong đó rồi.

- Vào ngủ đi. Nằm chiếu không êm như đệm, nhưng vẫn đỡ hơn nằm đất.

Yun nghiêng người liếc nhìn vào trong rồi lại nhìn tôi.

- Rồi mày ngủ bằng cái gì?

- Thì tao nằm đất. Nói rồi mà. Cũng tại tao nên mày mới không có đệm ngủ. Đành chịu thôi.

Yun chỉ khẽ chau mày rồi bỏ vô nhà. Tôi đứng bên ngoài, hít một hơi chuẩn bị tinh thần rồi mới quay vô. Trời lạnh, nằm đất, và không chăn. Đêm nay sẽ dài lắm đây.

Chúng tôi sau cùng cũng đã yên vị đâu vào đấy. Yun nằm trên chiếu của tôi, đắp chăn của tôi. Tôi nằm cạnh bên, trên nền gạch, co ro vì từng đợt gió lùa lạnh buốt. Tình cảnh này thật chỉ muốn khóc.

- Yen.

- Hả?

- Mày có biết mày quên gì không?

Câu nói này như khiến tôi giật bắn. Chiều giờ vẫn luôn mang trong mình cảm giác tội lỗi, câu nói hàm ý này thật khiến tôi như đang phục dịch một ông vua nào đó vậy. Thoáng chốc, chợt cảm giác như mồ hôi lạnh túa đẫm lưng áo.

Tôi cuối cùng cũng nhớ ra, việc phải làm mỗi tối trước khi đi ngủ.

- Mày phải ngồi dậy thì tao mới làm được chứ.

- Không, lạnh lắm. Mày tự mà tính. Tao không ngồi dậy đâu.

- Vậy khỏi luôn đi.

- Mày dám?

Yun chưa bao giờ nói với tôi bằng cái giọng điệu lạnh tanh mà đầy đe dọa như thế này. Tôi... thật sự đã đắt tội nặng như vậy sao?

Tôi đánh ực một cái, cố che giấu nhịp tim đập dồn dập cùng đôi tay đang run rẫy mà không có nguyên do, giữ thái độ bình tĩnh nhất mà lồm cồm bò lên người Yun.

Tôi không thích, thật sự không thích chuyện này chút nào.

- Nè, mày lạnh thì quấn chăn ngồi dậy cũng được. Tao không thích tư thế này. Kỳ cục lắm.

Tôi vừa nói xong thì đã đột ngột bị kéo ngã xuống chiếu, toàn thân bị áp lên người một khối trọng lực.

- Vậy là mày thích nằm dưới hơn hả?

- Mày điên à? Trên dưới gì thì tao cũng không thích cái tư thế n...

Tôi chưa kịp nói xong thì đã bị Yun đè ra hôn ngấu nghiến. Nụ hôn chúc ngủ ngon của chúng tôi trước đây luôn là những nụ hôn phớt nhẹ nhàng.

- Mày sao vậy?

- Hôm qua mày không hôn tao, làm tao mất ngủ. Về nhà lại thấy mày ngủ ngon lành, ức không chịu được.

- Hả?

- Gần đây mày cứ hay tránh mặt tao. Có gì thì nói thẳng, tao không thích cứ nửa vời như vậy, khó chịu lắm.

- Mày đang nói cái gì vậy?

- Nói đi. Mày có ý với Rin rồi đúng không?

- Hả? Gì chứ?

- Con bé vừa nhắn tin cho tao, nói mày đưa nó về, còn cười với nó, trong khi mày thậm chí còn chả bao giờ cười với tao!

Yun gần như hét thẳng vào mặt tôi. Tôi còn thấy cả khóe mắt Yun ngấn nước dưới ánh trăng leo lắc rọi vào từ cửa sổ. Cả người tôi cứng đờ, như thể chưa kịp xử lý được khối thông tin dồn dập mà Yun tự nãy giờ cứ áp đảo tâm trí tôi.

- Yun, mày… mày đang ghe-

- Không có!

Tôi chưa kịp dứt lời đã ngay lập tức bị Yun phủ nhận. Bản thân cũng không dám tin vào chuyện này. Có cái gì đó quá… không thực.

- Xin lỗi…

- Hả?

- Dạo này deadline dồn dập nên tao có hơi stress. Coi như tao chưa nói gì đi. Đừng để bụng.

Chỉ nói có vậy rồi Yun ngã người xuống nằm cạnh tôi. Lúc này tôi mới cảm nhận hơi thở của mình đã không ngừng ngắt quãng, tim đập chẳng theo một nhịp cố định nào. Đến khi lấy lại bình tĩnh, tôi mới chuyển người để lăn ra khỏi chiếu.

Bất chợt đôi tay từ phía sau lưng giữ chặt lấy eo tôi. Tôi cảm nhận được từng hơi thở nóng hực của Yun phà lên gáy.

- Hai người nằm vẫn đủ. Mày nằm đất sáng mai mà bệnh thì mệt cho tao lắm.

Yun kéo chăn trùm lên cả hai rồi cứ thế ôm chặt tôi mà ngủ.

Cái tên đầu đất này, nói những lời đó, giờ lại cứ ôm người ta như vậy, tối nay làm sao mà ngủ được chứ?

.:End chap 3:.

Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2014

Phong Nguyệt - Đệ nhị chương

Đệ nhị chương


“Hoa Hoa…”


“Tên ta là Hoa Ngọc Tư, không phải Hoa Hoa.”


“Ta vẫn cứ thích gọi Hoa Hoa.”


“…”


Hoa Ngọc Tư thở dài. Y biết, dù có nói bao nhiêu lần, giáo chủ của y cũng vẫn chứng nào tật nấy. Tên người ta dù có oai phong lẫm liệt bao nhiêu, qua miệng hắn cũng đều nghe như gọi kỹ nam trong nam quán.


“Hoa Hoa, hôm nay chúng ta vào thành chơi đi.”


“Ngươi không đến Đào Viên à?”


“Hồ Hồ hôm nay bận, bảo ta đừng đến.”


“Hồ Hồ? Là Hồ Vương?”


Hoa Ngọc Tư xám mặt, trong lòng thầm nghĩ, Hồ Vương không biết đã nghe hắn gọi như này bao giờ chưa, nghe rồi sẽ làm ra vẻ mặt gì.


“Sao hôm nay lại có nhã hứng vào thành vậy?”


“Một vị bằng hữu lâu năm của ta vừa tái xuất giang hồ, mở tiệc ăn mừng trong thành đó. Bao cả lầu của Tưởu Hương Quán luôn nha.”


“Ngươi chung quy chỉ là muốn đi ăn chùa thôi chứ gì?”


“Hoa Hoa, sao ngươi có thể nói giáo chủ của ngươi như vậy? Trông ta giống loại người như vậy sao?”


“Quá giống là đằng khác.”


Khổng Tước làm ra bộ mặt ấm ức, trong lòng cũng có chút hổ thẹn vì bị Hoa Ngọc Tư nhìn thấu mưu đồ bất chính.


“Thế hắn có mời ngươi không?”


“Không.”


Khổng Tước nở một nụ cười vô cùng hồn nhiên đến mức khiến Hoa Hoa của hắn phải đau đầu. Biết ngay mà, cả năm nay có cái thiệp mời nào gửi đến Thánh Hủ Giáo đâu. Không có thiệp mời còn kéo đi ăn chùa, Hoa Ngọc Tư y thật không đủ trình độ mặt dày như vậy.


Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của tổng quản, Khổng Tước lập tức biện minh.


“Nhưng hắn là bằng hữu của ta. Ngày xưa bọn ta thân nhau lắm đó. Hắn nhất định không tống cổ ta ra ngoài đâu. Lần này không mời chắc là vì ta lên núi ẩn thân nên hắn không biết thôi.”




Phải, vị đại hiệp Vũ Lâm Phong đó quả thật không tống cổ Khổng Tước giáo chủ ra ngoài. Nhưng Khổng Tước chưa từng nói hắn sẽ không tống cổ Hoa Ngọc Tư ra ngoài.


Chuyện xảy ra chỉ trong vài phút giáo chủ của chúng ta đi nhà xí.


Hoa Ngọc Tư theo Khổng Tước vào thành. Đã rất lâu rồi y mới trở lại đây, thật không tránh khỏi niềm ham muốn được dạo quanh một chút. Y bảo Khổng Tước đến trước, y tự biết đường đến sau. Và y đã mắc phải sai lầm nghiêm trọng.


Khi y đến cũng là ngay lúc Khổng Tước đi nhà xí. Vũ Lâm Phong bao cả lầu Tưởu Hương Quán, hiển nhiên những kẻ không có thiệp mời hoặc không quen biết với hắn đều sẽ bị tống ra ngoài. Và Hoa Ngọc Tư nằm trong số đó.


Khổng Tước sau khi giải quyết nỗi buồn, rất thoải mái ngồi vào bàn cạn liên tục vài chén, nhấm nháp cũng không ít đồ ngon. Chợt hắn nhớ ra hình như bản thân đã quên gì đó, lúc này mới quay sang hỏi Vũ đại hiệp.


“Phong đệ, đi cùng ta còn một người nữa, vận y phục màu đào hoa viền hoa mẫu đơn, không biết nãy giờ có đến chưa?”


Vũ Lâm Phong vừa nghe miêu tả đã biết ngay người mà hảo huynh đệ của mình nhắc đến là ai. Ngoài tên đó ra thì có nam nhân nào lại ăn vận hường phấn như vậy???


“Huynh đợi đệ một chút.”


Vũ Lâm Phong lập tức rời bàn, xuống lầu ngó quanh quất. Vừa phát hiện một bóng hồng y nơi góc phòng, bắn đầy sát khí về phía mình, phút chốc lưng áo hắn đã đẫm mồ hôi.


“Vị công tử đây… tại hạ thật có lỗi quá. Vì công tử không nói là đi với Kỳ Nguyệt huynh nên…”


“Ngươi có để cho bổn công tử nói sao?”


Vũ Lâm Phong chợt nhớ lại khi nãy đã phớt lờ y như nào, đã phất tay cho người lôi y ra như nào, mồ hôi lại tiếp tục túa đẫm trán.


“Hôm nay nể mặt giáo chủ, ta tạm thời bỏ qua cho ngươi.”


Nói rồi Hoa Ngọc Tư phất áo bước lên lầu, bỏ mặt vị đại hiệp ngẩn ngơ trong phút chốc. Dù khoác trên người y phục màu đào hoa, nhưng người đó hoàn toàn khác với nữ nhân. Vẻ ngạo nghễ đó, ánh mắt sắc lạnh đó… Vũ Lâm Phong khẽ đặt tay lên ngực trái mình. Hình như… tim lỡ nhịp mất rồi. “Y không giống nữ nhân, mà là vạn lần mê người hơn thế.”


Hoa Ngọc Tư vừa bước lên lầu đã bị Khổng Tước kéo xuống ngồi bên cạnh.


“Ngươi đi đâu lâu vậy?”


Hoa Ngọc Tư đưa mắt nhìn Vũ Lâm Phong vừa ngồi xuống đối diện, tiện thể trả lời vừa đủ cho kẻ cần nghe nghe thấy.


“Ta đến đây từ trước, chẳng qua là có kẻ thấy không thuận mắt liền tống ta ra ngoài.”


Khổng Tước còn chưa nhận ra vấn đề, vẫn đần mặt ra hỏi.


“Ai vậy?”


“Đệ xin lỗi rồi!”


Vũ Lâm Phong lập tức lên tiếng. Khổng Tước lúc bấy giờ mới hiểu ra tình thế. Quá hiểu tổng quản của mình kiêu hãnh như nào, bị giáo chủ rủ đi ăn chùa rồi bị tống ra ngoài sẽ ê mặt như nào, điên tiết như nào, hắn lập tức tìm cách nhu hòa hai bên.


“À phải rồi, Phong đệ, ta chưa giới thiệu, đây là Hoa Hoa, tổng quản trong giáo của ta.”


“Hoa Hoa?”


Vũ Lâm Phong hết sức ngạc nhiên. Chẳng những ngoại hình, mà tên của y cũng thật khiến người ta nghĩ đến nữ nhân.


Khổng Tước hắn… hình như vừa châm dầu vô lửa.


Hoa Ngọc Tư chẳng còn nể nang gì giáo chủ mình, dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mà nhìn hắn, từng lời từng chữ thốt ra qua kẽ răng nghiến ken két.


“Là – Hoa – Ngọc – Tư!”


“Hoa công tử xin bớt giận. Kỳ Nguyệt huynh chắc chắn không có ý gì đâu. Chỉ là lỡ lời, lỡ lời thôi.”


Nhìn hảo huynh đệ của mình như thỏ trước miệng cọp, Vũ Lâm Phong lập tức tìm cách giải vây. Nhưng có vẻ không mấy hiệu nghiệm.


“Hắn có ý gì hay không ta còn cần ngươi nói hộ sao?”


“Tại hạ không có ý đó… À phải rồi, công tử nãy giờ vẫn chưa ăn gì, hay là ăn chút gì đi. Nếu thấy không vừa miệng tại hạ có thể gọi món khác…”


Vũ Lâm Phong lúc này đã thấu hiểu cái gọi là càng nói càng sai. Mặt Hoa Ngọc Tư đã chuyển sang trạng thái không thể nào đen hơn.


“Ngươi thấy ta giống bộ dạng đến đây ăn chùa lắm sao?”


Câu này vừa nói ra, cả bàn đều im lặng nhìn vào lam y nhân bên cạnh y. Một tay bẻ đùi gà, một tay cầm chén rượu, miệng vẫn ngậm cả cái màn thầu, ánh mắt hết sức tập trung vào chuyên môn. Kẻ không biết sẽ cho rằng hắn hẳn đã bị bỏ đói cả tháng.


Hoa Ngọc Tư tức nghẹn không nói thành lời, tự hỏi bản thân vì lý gì lại đi nể mặt một kẻ như này? Hắn ngoài việc làm bẽ mặt y thì chỉ biết chọc điên y. Ở cạnh hắn tuổi thọ nhất định sẽ giảm đáng kể.


Hoa Ngọc Tư đặt mạnh tách trà xuống bàn, đứng dậy.


“Đa tạ Vũ đại hiệp đã có nhã ý để Ngọc Tư dự tiệc. Trời cũng không còn sớm, Ngọc Tư mạn phép về trước. Đại hiệp và giáo chủ lâu ngày không gặp ắt hẳn có nhiều chuyện muốn nói, Ngọc Tư không dám làm phiền hai vị.”


“A khoan đã, Hoa công tử…”


“Hoa Hoa đợi đã!”


Hoa Ngọc Tư miễn cưỡng đứng lại, vì hình như vạt áo của hắn đang có người giẫm lên.


“Phong đệ, có thể gói cho ta một con gà nữa không? Bảo họ ướp gia vị thôi, về ta tự nướng.”


“A… được.”


Vũ Lâm Phong trả lời nhưng ánh mắt vẫn để ý từng chút một đến vẻ mặt của Hoa Ngọc Tư. Thần sắc y có vẻ không ổn, không biết có cần gọi đại phu không.


Trong khi chờ gà được mang ra, Khổng Tước tranh thủ ăn hết mớ đồ ăn trong tay mình. Hoa Ngọc Tư vẫn đứng yên đó không cử động. Cảnh tượng này thật khiến người nhìn hết sức đau tim.


Hoa Ngọc Tư thật sự rất muốn rời đi, nhưng hắn lại nghĩ, nếu hắn giật vạt áo, kẻ đang mải chăm chú vào việc ăn uống kia nhất định sẽ ngã. Tên đó không có võ công, phản ứng nhất định sẽ rất chậm. Tay lo cầm đồ ăn nhất định không thể chống đỡ. Cho nên, hắn mà ngã, phần lớn khả năng sẽ là đập đầu xuống đất, ảnh hưởng đến thần kinh. Nghĩ đến tương lai phải phụng bồi hắn cả đời, y thà chịu khó đứng yên một lúc còn hơn.


“Kỳ Nguyệt huynh, gà của huynh đây.”


“Ai da, cảm ơn đệ nhiều nha. Hôm nay ta đã được ăn rất no.”


“Không no mới lạ.” Khách dự đều cùng một suy nghĩ khi nhìn đến bãi chiến tích của hắn trên bàn. Con gà đó mỗi người họ cũng chỉ mới nếm được phần nước sốt quét ngoài da.


“À nhân tiện, Phong đệ, đệ vẫn chưa gia nhập giáo phái nào đúng không?”


Câu này vừa nói ra, Hoa Ngọc Tư lập tức chuyển sắc quay lại nhìn Khổng Tước. Lý nào hắn muốn thu nạp giáo chúng tại đây?


“Vâng. Nghe Hoa công tử gọi huynh là giáo chủ, lẽ nào…”


“Có muốn gia nhập Thánh Hủ Giáo của ta không?”


Đúng như dự đoán của Hoa Ngọc Tư, mọi ánh mắt đều hướng về phía họ. Xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán. Nhìn một thân lam y đầy lông vũ kia cũng có người sớm ngờ ngợ, hóa ra đấy thật sự là giáo chủ Khổng Tước của Thánh Hủ Giáo. Nghe danh giáo này đã lâu, nay được diện kiến thật khiến người ta không tránh khỏi tò mò.


Vũ Lâm Phong vừa nghe đến Thánh Hủ Giáo, khóe môi liền nhếch lên.


“Huynh có cần phải hỏi không?”


Hoa Ngọc Tư trợn tròn mắt. Vũ Lâm Phong đồng ý, vậy chẳng phải mỗi ngày y đều phải nhìn thấy hắn sao?


“Vậy được rồi, thu xếp xong thì lên Trùng Sơn gặp ta. À quên, gặp Hoa Hoa. Ta thường không có trong giáo.”


“Cái gì?”


“Ngươi ý kiến cái gì? Mục đích hôm nay ta dẫn ngươi đến đây là vậy mà.”


“Chứ không phải mục đích là đến để ăn sao?” Một lần nữa, khách dự đều đồng một suy nghĩ. Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên hơn chính là, không ngờ Vũ đại hiệp lại là một trong những “kẻ đó”.


“Được rồi, ta đi đây. Mong sớm ngày được gặp lại đệ.”


“Huynh bảo trọng.”


Khổng Tước tay ôm gà cùng Hoa Ngọc Tư rời tưởu quán. Vừa đặt chân đến cửa, một gã cao to liền chắn đường.


“Đợi đã.”


Khổng Tước ôm gà lùi lại, làm ra vẻ sợ hãi.


“Ngươi định làm gì? Cướp gà hay cướp sắc?”


Gã nam nhân xám mặt một lúc liền lấy lại bình tĩnh.


“Nghe danh Thánh Hủ Giáo đã lâu, không biết tại hạ có được diễm phúc tỉ thí một trận với giáo chủ đây?”


“Không.”


Gã cứng họng. Câu trả lời này chẳng phải là ý nói gã không có diễm phúc đó?


“Vậy thì để xem giáo chủ có đỡ được ba chiêu của tại hạ không đã.”


Dứt lời hắn liền xông lên. Khổng Tước vẫn rất tỉnh mà cong môi lên đáp lại.


“Một chiêu còn đỡ không được nói gì ba chiêu.”


Hắn vừa dứt lời thì bộ mặt khó ưa của hắn đã bị che đi bởi một trận mưa hoa mẫu đơn giăng mù trời. Cánh hoa bay tán loạn khiến tất cả đều mất phương hướng. Đến khi mọi thứ rõ ràng, người ta chỉ thấy xa xa bóng dáng một hồng y nhân ôm một lam y nhân phi khinh công bay trên những mái nhà. Trong trận mưa hoa khi nãy, dường như gã nam nhân kia còn nghe được giọng Thánh Hủ giáo chủ văng vẳng, “Ngoại hình kém như ngươi sẽ không bao giờ có diễm phúc tỉ thí với ta đâu.”


Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, bản thân lại chắc chắn chiêu thức ấy không phải của Kỳ Nguyệt huynh, Vũ Lâm Phong trong lòng vô cùng háo hức. Thánh Hủ Giáo, thật đáng mong đợi.




Trở về Thánh Hủ Giáo, Khổng Tước lập tức ôm gà chạy đến Đào Viên. Quanh quẩn quanh mấy gốc đào, hắn chợt nhìn thấy một cảnh tượng tuyệt đẹp. Hồ Vương của hắn đang nằm thiêm thiếp trên một cành đào. Hồ Vương đã đợi hắn, đợi đến mức thiếp đi.


Hắn không vội đánh thức y, chỉ ngồi dưới gốc đào nướng gà. Y ngửi được mùi nhất định sẽ tự thức.


Khổng Tước ngồi nhìn con gà óng ánh mà không kiềm được nước dãi. Rõ ràng chẳng phải khi nãy đã ăn rất no rồi sao?


“Ai cho ngươi nướng gà trong Đào Viên của ta?”


Hắn giật mình ngẩng mặt lên. Là gương mặt đến trong mơ hắn cũng thấy.


“Ta nướng cho ngươi ăn.”


“Nhìn ngươi mới giống đang muốn ăn nó hơn là ta đó.”


“Không đâu, ta làm sao có thể muốn ăn gà hơn ăn Hồ Hồ chứ.”


“…”


Hồ Vương không nói gì, căn bản là không thể nói lại hắn, chỉ phất tay dập lửa đi.


“A, đang nướng mà.”


“Chín rồi. Còn để lửa không khéo sẽ xảy ra hỏa hoạn.”


“Ngươi đang lo cho ta sao?”


“Không, ta đang lo cho Đào Viên của ta.”


Nói rồi y bước đến bên bàn đá, Khổng Tước dẫu môi ôm gà chạy theo sau. Hắn đặt gà lên bàn, còn rất ngoan ngoãn ngồi cạnh xé gà cho Hồ Vương ăn.


“A nào…”


“Ta có thể tự ăn.”


“Như thế này trông chúng ta mới giống uyên ương.”


“Tại sao ta với ngươi phải giống uyên ương?”


“Vì ta yêu ngươi.”


“…”


Hồ Vương lại im lặng, cầm lấy đùi gà hắn đưa. Mỗi lần hắn bày tỏ tình cảm, y cũng đều im lặng như thế. Hắn không biết y nghĩ gì, cũng không biết y có yêu hắn hay không. Hắn chỉ cố gắng tự nhủ, nếu y không có chút tình cảm nào với hắn, nhất định sẽ chẳng để hắn tiếp cận mỗi ngày như này. Chính vì nghĩ thế, nên dù mỗi lần đối mặt với sự lạnh nhạt của y, hắn rất đau, nhưng vẫn cố mà cười, cười như một tên ngốc.


Hoàn đệ nhị chương