.:Chap 3:.
Còn 12 ngày nữa...
Tôi trở về nhà lúc rạng sáng. Đẩy cửa bước vào một cách dễ dàng tôi mới hoảng hồn.
Yen... nó không khóa cửa.
Là chờ cửa tôi sao?
Tôi vội vã bước vào thì thấy Yen đang ngủ, trên người vẫn còn y xì đúc bộ quần áo tối qua. Đừng nói là đợi tôi đến ngủ quên luôn chứ.
Tôi đi lòng vòng kiểm tra lại tài sản. May là không mất thứ gì.
Tôi tắm rửa thay đồ rồi quay sang nấu ít mì để ăn sáng. Liếc thấy thời khóa biểu của Yen sáng nay không có tiết, tôi cũng không gọi nó dậy, chỉ để lại một tô mì kèm theo tờ giấy note. Trước khi ra khỏi nhà, tôi quay sang nhìn nó, rồi cũng chả hiểu sao, tự nhiên muốn hôn nó một cái. Ây da, Yun à, hôm qua bị ăn cái tát chưa đã hay sao?
Rồi không kiềm lòng được, tôi vẫn bước tới ngồi xuống cạnh nó, cúi đầu hôn lên môi nó một nụ hôn phớt rồi mới mỉm cười thỏa mãn mà rời đi.
Không xong rồi, cứ thế này là không được rồi.
[Yen’s POV]
Sau khi nghe tiếng cửa khép lại, tôi mới mở mắt ra. Tay bịt chặt miệng để ngăn tiếng nấc khẽ, hai má nóng bừng như lửa đốt.
Không ổn.
Đồ ngốc Yun! Nếu muốn đẩy tao ra xa, thì đừng níu kéo tao bằng những hành động ngọt ngào như thế!
Trưa, vừa lên đến trường, điện thoại trong túi đã rung lên. Tôi biết thừa là ai gọi.
- Tao nghe.
- Mày lên trường chưa?
- Rồi.
- Đi ăn cơm.
- Ừ, ra căn tin đây.
Tôi rất muốn tránh mặt Yun sau tất cả mọi chuyện. Dù chẳng có gì to tát, nhưng bản thân rất sợ những hành động ngọt ngào như thói quen đó của Yun. Tôi đã cố chôn chặt thứ tình cảm này, nhưng nếu nó cứ lớn dần, e rằng đến lúc ấy không cách nào dứt bỏ. Hoặc nếu thứ tình cảm này lộ ra sớm hơn dự định, tôi sẽ không đủ mạnh mẽ để chấp nhận sự thật. Nhưng...
Không thể trốn tránh. Không thể. Vì tôi biết thừa, dù tôi tránh mặt hay tự chui vào một xó nào đó, sẽ chẳng có ai đuổi theo, chẳng ai đi tìm, chẳng ai quan tâm. Sau cùng cũng chỉ là tự cô lập bản thân mà thôi. Đối mặt không phải cách tốt nhất, nhưng là cách tốt hơn để duy trì mối quan hệ.
Tôi vừa đặt khay cơm xuống bàn, ngước mặt lên đã thấy Yun trước mặt. Vẫn hào nhoáng, vẫn nổi bật, vẫn thu hút như mọi khi.
- Xin lỗi nha, sáng nay đi vội quá nên tao chưa kịp chuẩn bị cơm trưa.
- Mày xin lỗi cái gì? Cũng có phải mày có nhiệm vụ phục tùng tao đâu. – Tôi nói, mắt vẫn đăm đăm vào khay cơm mà ăn.
- Mày còn giận tao chuyện hôm qua hả?
- Không. Đó đâu phải chuyện của tao.
Tôi vẫn giữ thái độ điềm tĩnh nhất có thể. Phải, đó không phải chuyện của tôi. Chúng tôi ở chung nhà, nhưng thực chất lại chẳng liên quan gì đến nhau. Không can dự đến đời tư của nhau, thỏa thuận ấy đã được đưa ra ngay từ đầu. Dù đứa kia có qua đêm bên ngoài hay đi đâu đi nữa, đứa này, ngay cả quyền hỏi cũng không có.
Chúng tôi giữ im lặng trong suốt bữa ăn. Có lẽ thái độ không mấy thân thiện của tôi khiến Yun ngại không dám mở miệng. Tôi không muốn thế. Mối quan hệ này đã mỏng manh lắm rồi, một chút lạnh nhạt thôi cũng có thể khiến nó bị cắt đứt một cách dễ dàng. Tôi không muốn. Tôi không muốn!
- Yun.
- Hả?
- Tao không có giận mày. Thật đấy.
- Biết rồi mà.
Yun cười với tôi. Như vậy thôi là yên tâm rồi.
- Ăn xong chưa?
- Hả? À, rồi.
- Đi.
Thái độ gấp gáp của Yun khiến tôi có chút kỳ lạ, định mở miệng hỏi, nhưng rồi lại thôi. Sau khi mang khay ra phía sau để dẹp, Yun bất ngờ lôi tôi đi về phía nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh của căn tin, rất sạch sẽ, nhưng tối, và ít người lui tới.
- Gì vậy? Mày đi vệ sinh cũng đâu cần...
Tôi chưa kịp nói xong đã bị Yun lôi tuột vào một buồng vệ sinh, áp sát vào tường mà hôn ngấu nghiến.
Cái quái gì vậy???
Dùng hết sức đẩy Yun ra, tôi mới có thể lấy lại nhịp thở bình thường.
- Mày bị cái gì vậy?
- Thèm.
Gì chứ? Chỉ một chữ “thèm” mà muốn làm gì thì làm sao?
- Hôm qua còn chưa thỏa mãn sao? Tao không biết mày cuồng dâm như vậy đó.
- Hôm qua đã làm gì đâu mà thỏa mãn?
- Tao không nói với tao. Với em nào mày ngủ chung ấy.
- Có đâu. Hôm qua rủ nó qua nhậu rồi hai đứa lăn ra ngủ, có làm gì đâu.
Tôi nghe như sét đánh ngang tai vậy. Vừa mừng và vừa khó xử nữa. Sao giờ? Lỡ... rồi.
- Tao đi học đây.
Tôi không dám đối diện với Yun lúc này. Bản thân thật ngu ngốc hết sức. Cứ như thể tôi đang tự biên tự diễn vậy.
Chiều tan học, chúng tôi lại cùng nhau bắt buýt về nhà. Cảnh vật bên ngoài ô cửa kính xe cứ vụt qua thoăn thoắt. Màn mưa trắng xóa khiến mọi thứ trở nên nhòe nhoẹt mờ ảo. Tôi cứ thế cắm tai phone, chống cằm nhìn ra cửa. Yun ngồi cạnh tôi, tự tiện rút một bên tai phone của tôi ra cắm vào tai mình, rồi cũng tự tiện ngã người tựa vào vai tôi ngủ. Tôi đã quá quen với cái thói tùy tiện ấy. Chuyến buýt dài một tiếng rưỡi. Cứ mỗi ngày ba tiếng đi và về, tôi sẽ có được những khoảnh khắc hạnh phúc lặng lẽ bên Yun.
Hạnh phúc nhỏ nhoi thôi, rồi sẽ dần tan biến. Đã không còn nhiều thời gian như thế này nữa rồi.
- Mày gửi giặt gì hả?
Yun hỏi khi thấy tôi dừng lại trước tiệm giặt ủi trên đường lội bộ từ trạm xe buýt về nhà.
- À... ờ.
Yun cứ thế đi theo tôi vào tiệm giặt ủi. Cũng không biết phải giải thích thế nào, nhưng trước sau gì cũng phải đối mặt, thôi thì kệ vậy.
- A, con tới lấy cái nệm đúng không?
- Dạ.
- Xin lỗi con nha, nãy mưa lớn quá, cô chưa kịp mang vô nên giờ nó ướt hết rồi. Mai con ghé lấy nha.
Ánh mắt tôi lập tức tối sầm. Tôi cảm nhận được ánh nhìn chòng chọc của Yun từ phía sau. Thảm rồi.
- Yen, nệm gì vậy?
- Hôm qua tao tưởng tụi bây xuất bậy ra nệm, sợ bốc mùi nên sáng nay mang đi giặt.
Tôi cắm đầu đi mà miệng lẩm bẩm. Thật không dám tưởng tượng cái mặt Yun lúc này như nào. Tôi đã tự tiện động vào đồ của Yun.
Tôi bất chợt không nghe tiếng bước chân theo sau mình nữa. Lúc này, tôi cũng chỉ biết dừng lại, mồ hôi lạnh chạy dọc sóng lưng, cả can đảm quay đầu lại cũng không có.
- Vậy... tối nay tao ngủ bằng gì?
Ngủ bằng gì?
Mày toi rồi Yen!
- Cứ nằm tạm chiếu của tao. Tao nằm đất.
Tôi nói rồi bước nhanh về phòng trọ, tắm rửa thay đồ rồi chạy nhanh ra quán, không mảy may chú ý đến thái độ của Yun. Vì Yun vẫn chỉ giữ im lặng cho đến lúc tôi rời đi, tôi đoán chắc là giận rồi.
- Yen, có khách mới vào kìa.
Tôi dứt mình ra khỏi mớ bòng bong suy nghĩ, xách cuốn menu đi về phía bàn của vị khách vừa bước vào.
- Quý khách cứ thoải mái chọn món. Chút nữa tôi sẽ quay lại lấy order.
- Yen giới thiệu món cho em đi.
Lúc này tôi mới giật mình nhận ra người trước mặt. Là cô bé hát chính trong guitar club. Tên gì ấy nhỉ?
- Quán chúng tôi có món flan tuyết vừa mới được đưa vào menu và đang trong giai đoạn thử nghiệm với giá ưu đãi. Em có muốn dùng thử không?
- Vâng.
Cô bé thẹn thùng mỉm cười. Tôi chỉ cúi xuống cầm lại menu rồi rời đi. Chết tiệt! Con gái nữ tính quả thật rất đáng yêu.
Sau khi mang ly flan tuyết ra cho cô bé, tôi lại trở về làm việc của mình. Suốt cả buổi, cô bé ngồi đó, mắt cứ dán chặt lấy tôi. Cảm giác này, thật sự không dễ chịu gì lắm.
Mười một giờ, tôi tan ca, cô bé mới chịu tính tiền ra về. Nhưng con gái về trễ như thế này chẳng phải là quá nguy hiểm sao?
- Tôi đưa em về.
- Hả? Dạ?
- Em là người quen của Yun mà đúng không? Trễ thế này về một mình nguy hiểm lắm.
- Em... em không có xe... khi nãy... em đi xe buýt đến.
Cô bé cúi mặt thẹn thùng, có lẽ cũng phần nào đoán được việc sẽ xảy ra tiếp theo. Phải, tôi cuối cùng cũng tình nguyện làm xe ôm đưa cô bé về tận nhà.
- Sau này đừng về khuya như vậy nữa.
- Nhưng...
Nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô bé, tôi bất giác lại bật cười. Thật sự không thể nào giả vờ như mình không biết gì được.
- Yen... Yen vừa cười?
Phải, tôi thừa nhận mình vừa cười. Chẳng phải là hạnh phúc gì, đơn giản là tình huống này rất buồn cười thôi. Xin em đừng quá xem trọng nụ cười của một kẻ như tôi.
- Hẹn gặp em ở trường, Rin.
Tôi nhoẻn một nụ cười chết người rồi phóng xe đi. May là lúc nãy đã nhắn tin cho Yun hỏi tên cô bé.
Mày tàn nhẫn lắm Yen à!
Gần nửa đêm tôi mới về đến nhà. Cả người mệt lữ. Thật không còn sức để nghĩ đến sẽ đối mặt với Yun như thế nào. Khi nãy nhắn tin, Yun cũng chỉ trả lời vỏn vẹn một chữ “Rin”, tôi đã thấy có điềm chẳng lành rồi.
Đẩy cửa bước vào, tôi thấy Yun ngồi ngoài hành lang, gảy gảy cây guitar của mình thành những thanh âm vô nghĩa.
- Khuya rồi sao chưa ngủ? Mày sẽ làm phiền hàng xóm đó.
Yun liếc nhìn tôi, hừ lạnh một tiếng, rồi lại quay đi.
- Chỗ đâu mà ngủ.
Tôi chỉ biết thở dài. Rõ ràng là giận rất dai. Thay đồ xong tôi mới trải ra tấm chiếu đơn của mình, đặt gối của Yun và chăn của tôi lên đó. Tiếp theo là thỉnh Yun đại nhân đi ngủ. Thật tình, tội của tôi to tát như vậy sao? Mà chắc thế thật. Yun trước giờ không nhỏ mọn như thế. Kiểu này thì chắc chăn đệm đó có cái gì trong đó rồi.
- Vào ngủ đi. Nằm chiếu không êm như đệm, nhưng vẫn đỡ hơn nằm đất.
Yun nghiêng người liếc nhìn vào trong rồi lại nhìn tôi.
- Rồi mày ngủ bằng cái gì?
- Thì tao nằm đất. Nói rồi mà. Cũng tại tao nên mày mới không có đệm ngủ. Đành chịu thôi.
Yun chỉ khẽ chau mày rồi bỏ vô nhà. Tôi đứng bên ngoài, hít một hơi chuẩn bị tinh thần rồi mới quay vô. Trời lạnh, nằm đất, và không chăn. Đêm nay sẽ dài lắm đây.
Chúng tôi sau cùng cũng đã yên vị đâu vào đấy. Yun nằm trên chiếu của tôi, đắp chăn của tôi. Tôi nằm cạnh bên, trên nền gạch, co ro vì từng đợt gió lùa lạnh buốt. Tình cảnh này thật chỉ muốn khóc.
- Yen.
- Hả?
- Mày có biết mày quên gì không?
Câu nói này như khiến tôi giật bắn. Chiều giờ vẫn luôn mang trong mình cảm giác tội lỗi, câu nói hàm ý này thật khiến tôi như đang phục dịch một ông vua nào đó vậy. Thoáng chốc, chợt cảm giác như mồ hôi lạnh túa đẫm lưng áo.
Tôi cuối cùng cũng nhớ ra, việc phải làm mỗi tối trước khi đi ngủ.
- Mày phải ngồi dậy thì tao mới làm được chứ.
- Không, lạnh lắm. Mày tự mà tính. Tao không ngồi dậy đâu.
- Vậy khỏi luôn đi.
- Mày dám?
Yun chưa bao giờ nói với tôi bằng cái giọng điệu lạnh tanh mà đầy đe dọa như thế này. Tôi... thật sự đã đắt tội nặng như vậy sao?
Tôi đánh ực một cái, cố che giấu nhịp tim đập dồn dập cùng đôi tay đang run rẫy mà không có nguyên do, giữ thái độ bình tĩnh nhất mà lồm cồm bò lên người Yun.
Tôi không thích, thật sự không thích chuyện này chút nào.
- Nè, mày lạnh thì quấn chăn ngồi dậy cũng được. Tao không thích tư thế này. Kỳ cục lắm.
Tôi vừa nói xong thì đã đột ngột bị kéo ngã xuống chiếu, toàn thân bị áp lên người một khối trọng lực.
- Vậy là mày thích nằm dưới hơn hả?
- Mày điên à? Trên dưới gì thì tao cũng không thích cái tư thế n...
Tôi chưa kịp nói xong thì đã bị Yun đè ra hôn ngấu nghiến. Nụ hôn chúc ngủ ngon của chúng tôi trước đây luôn là những nụ hôn phớt nhẹ nhàng.
- Mày sao vậy?
- Hôm qua mày không hôn tao, làm tao mất ngủ. Về nhà lại thấy mày ngủ ngon lành, ức không chịu được.
- Hả?
- Gần đây mày cứ hay tránh mặt tao. Có gì thì nói thẳng, tao không thích cứ nửa vời như vậy, khó chịu lắm.
- Mày đang nói cái gì vậy?
- Nói đi. Mày có ý với Rin rồi đúng không?
- Hả? Gì chứ?
- Con bé vừa nhắn tin cho tao, nói mày đưa nó về, còn cười với nó, trong khi mày thậm chí còn chả bao giờ cười với tao!
Yun gần như hét thẳng vào mặt tôi. Tôi còn thấy cả khóe mắt Yun ngấn nước dưới ánh trăng leo lắc rọi vào từ cửa sổ. Cả người tôi cứng đờ, như thể chưa kịp xử lý được khối thông tin dồn dập mà Yun tự nãy giờ cứ áp đảo tâm trí tôi.
- Yun, mày… mày đang ghe-
- Không có!
Tôi chưa kịp dứt lời đã ngay lập tức bị Yun phủ nhận. Bản thân cũng không dám tin vào chuyện này. Có cái gì đó quá… không thực.
- Xin lỗi…
- Hả?
- Dạo này deadline dồn dập nên tao có hơi stress. Coi như tao chưa nói gì đi. Đừng để bụng.
Chỉ nói có vậy rồi Yun ngã người xuống nằm cạnh tôi. Lúc này tôi mới cảm nhận hơi thở của mình đã không ngừng ngắt quãng, tim đập chẳng theo một nhịp cố định nào. Đến khi lấy lại bình tĩnh, tôi mới chuyển người để lăn ra khỏi chiếu.
Bất chợt đôi tay từ phía sau lưng giữ chặt lấy eo tôi. Tôi cảm nhận được từng hơi thở nóng hực của Yun phà lên gáy.
- Hai người nằm vẫn đủ. Mày nằm đất sáng mai mà bệnh thì mệt cho tao lắm.
Yun kéo chăn trùm lên cả hai rồi cứ thế ôm chặt tôi mà ngủ.
Cái tên đầu đất này, nói những lời đó, giờ lại cứ ôm người ta như vậy, tối nay làm sao mà ngủ được chứ?
Yen... nó không khóa cửa.
Là chờ cửa tôi sao?
Tôi vội vã bước vào thì thấy Yen đang ngủ, trên người vẫn còn y xì đúc bộ quần áo tối qua. Đừng nói là đợi tôi đến ngủ quên luôn chứ.
Tôi đi lòng vòng kiểm tra lại tài sản. May là không mất thứ gì.
Tôi tắm rửa thay đồ rồi quay sang nấu ít mì để ăn sáng. Liếc thấy thời khóa biểu của Yen sáng nay không có tiết, tôi cũng không gọi nó dậy, chỉ để lại một tô mì kèm theo tờ giấy note. Trước khi ra khỏi nhà, tôi quay sang nhìn nó, rồi cũng chả hiểu sao, tự nhiên muốn hôn nó một cái. Ây da, Yun à, hôm qua bị ăn cái tát chưa đã hay sao?
Rồi không kiềm lòng được, tôi vẫn bước tới ngồi xuống cạnh nó, cúi đầu hôn lên môi nó một nụ hôn phớt rồi mới mỉm cười thỏa mãn mà rời đi.
Không xong rồi, cứ thế này là không được rồi.
[Yen’s POV]
Sau khi nghe tiếng cửa khép lại, tôi mới mở mắt ra. Tay bịt chặt miệng để ngăn tiếng nấc khẽ, hai má nóng bừng như lửa đốt.
Không ổn.
Đồ ngốc Yun! Nếu muốn đẩy tao ra xa, thì đừng níu kéo tao bằng những hành động ngọt ngào như thế!
Trưa, vừa lên đến trường, điện thoại trong túi đã rung lên. Tôi biết thừa là ai gọi.
- Tao nghe.
- Mày lên trường chưa?
- Rồi.
- Đi ăn cơm.
- Ừ, ra căn tin đây.
Tôi rất muốn tránh mặt Yun sau tất cả mọi chuyện. Dù chẳng có gì to tát, nhưng bản thân rất sợ những hành động ngọt ngào như thói quen đó của Yun. Tôi đã cố chôn chặt thứ tình cảm này, nhưng nếu nó cứ lớn dần, e rằng đến lúc ấy không cách nào dứt bỏ. Hoặc nếu thứ tình cảm này lộ ra sớm hơn dự định, tôi sẽ không đủ mạnh mẽ để chấp nhận sự thật. Nhưng...
Không thể trốn tránh. Không thể. Vì tôi biết thừa, dù tôi tránh mặt hay tự chui vào một xó nào đó, sẽ chẳng có ai đuổi theo, chẳng ai đi tìm, chẳng ai quan tâm. Sau cùng cũng chỉ là tự cô lập bản thân mà thôi. Đối mặt không phải cách tốt nhất, nhưng là cách tốt hơn để duy trì mối quan hệ.
Tôi vừa đặt khay cơm xuống bàn, ngước mặt lên đã thấy Yun trước mặt. Vẫn hào nhoáng, vẫn nổi bật, vẫn thu hút như mọi khi.
- Xin lỗi nha, sáng nay đi vội quá nên tao chưa kịp chuẩn bị cơm trưa.
- Mày xin lỗi cái gì? Cũng có phải mày có nhiệm vụ phục tùng tao đâu. – Tôi nói, mắt vẫn đăm đăm vào khay cơm mà ăn.
- Mày còn giận tao chuyện hôm qua hả?
- Không. Đó đâu phải chuyện của tao.
Tôi vẫn giữ thái độ điềm tĩnh nhất có thể. Phải, đó không phải chuyện của tôi. Chúng tôi ở chung nhà, nhưng thực chất lại chẳng liên quan gì đến nhau. Không can dự đến đời tư của nhau, thỏa thuận ấy đã được đưa ra ngay từ đầu. Dù đứa kia có qua đêm bên ngoài hay đi đâu đi nữa, đứa này, ngay cả quyền hỏi cũng không có.
Chúng tôi giữ im lặng trong suốt bữa ăn. Có lẽ thái độ không mấy thân thiện của tôi khiến Yun ngại không dám mở miệng. Tôi không muốn thế. Mối quan hệ này đã mỏng manh lắm rồi, một chút lạnh nhạt thôi cũng có thể khiến nó bị cắt đứt một cách dễ dàng. Tôi không muốn. Tôi không muốn!
- Yun.
- Hả?
- Tao không có giận mày. Thật đấy.
- Biết rồi mà.
Yun cười với tôi. Như vậy thôi là yên tâm rồi.
- Ăn xong chưa?
- Hả? À, rồi.
- Đi.
Thái độ gấp gáp của Yun khiến tôi có chút kỳ lạ, định mở miệng hỏi, nhưng rồi lại thôi. Sau khi mang khay ra phía sau để dẹp, Yun bất ngờ lôi tôi đi về phía nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh của căn tin, rất sạch sẽ, nhưng tối, và ít người lui tới.
- Gì vậy? Mày đi vệ sinh cũng đâu cần...
Tôi chưa kịp nói xong đã bị Yun lôi tuột vào một buồng vệ sinh, áp sát vào tường mà hôn ngấu nghiến.
Cái quái gì vậy???
Dùng hết sức đẩy Yun ra, tôi mới có thể lấy lại nhịp thở bình thường.
- Mày bị cái gì vậy?
- Thèm.
Gì chứ? Chỉ một chữ “thèm” mà muốn làm gì thì làm sao?
- Hôm qua còn chưa thỏa mãn sao? Tao không biết mày cuồng dâm như vậy đó.
- Hôm qua đã làm gì đâu mà thỏa mãn?
- Tao không nói với tao. Với em nào mày ngủ chung ấy.
- Có đâu. Hôm qua rủ nó qua nhậu rồi hai đứa lăn ra ngủ, có làm gì đâu.
Tôi nghe như sét đánh ngang tai vậy. Vừa mừng và vừa khó xử nữa. Sao giờ? Lỡ... rồi.
- Tao đi học đây.
Tôi không dám đối diện với Yun lúc này. Bản thân thật ngu ngốc hết sức. Cứ như thể tôi đang tự biên tự diễn vậy.
Chiều tan học, chúng tôi lại cùng nhau bắt buýt về nhà. Cảnh vật bên ngoài ô cửa kính xe cứ vụt qua thoăn thoắt. Màn mưa trắng xóa khiến mọi thứ trở nên nhòe nhoẹt mờ ảo. Tôi cứ thế cắm tai phone, chống cằm nhìn ra cửa. Yun ngồi cạnh tôi, tự tiện rút một bên tai phone của tôi ra cắm vào tai mình, rồi cũng tự tiện ngã người tựa vào vai tôi ngủ. Tôi đã quá quen với cái thói tùy tiện ấy. Chuyến buýt dài một tiếng rưỡi. Cứ mỗi ngày ba tiếng đi và về, tôi sẽ có được những khoảnh khắc hạnh phúc lặng lẽ bên Yun.
Hạnh phúc nhỏ nhoi thôi, rồi sẽ dần tan biến. Đã không còn nhiều thời gian như thế này nữa rồi.
- Mày gửi giặt gì hả?
Yun hỏi khi thấy tôi dừng lại trước tiệm giặt ủi trên đường lội bộ từ trạm xe buýt về nhà.
- À... ờ.
Yun cứ thế đi theo tôi vào tiệm giặt ủi. Cũng không biết phải giải thích thế nào, nhưng trước sau gì cũng phải đối mặt, thôi thì kệ vậy.
- A, con tới lấy cái nệm đúng không?
- Dạ.
- Xin lỗi con nha, nãy mưa lớn quá, cô chưa kịp mang vô nên giờ nó ướt hết rồi. Mai con ghé lấy nha.
Ánh mắt tôi lập tức tối sầm. Tôi cảm nhận được ánh nhìn chòng chọc của Yun từ phía sau. Thảm rồi.
- Yen, nệm gì vậy?
- Hôm qua tao tưởng tụi bây xuất bậy ra nệm, sợ bốc mùi nên sáng nay mang đi giặt.
Tôi cắm đầu đi mà miệng lẩm bẩm. Thật không dám tưởng tượng cái mặt Yun lúc này như nào. Tôi đã tự tiện động vào đồ của Yun.
Tôi bất chợt không nghe tiếng bước chân theo sau mình nữa. Lúc này, tôi cũng chỉ biết dừng lại, mồ hôi lạnh chạy dọc sóng lưng, cả can đảm quay đầu lại cũng không có.
- Vậy... tối nay tao ngủ bằng gì?
Ngủ bằng gì?
Mày toi rồi Yen!
- Cứ nằm tạm chiếu của tao. Tao nằm đất.
Tôi nói rồi bước nhanh về phòng trọ, tắm rửa thay đồ rồi chạy nhanh ra quán, không mảy may chú ý đến thái độ của Yun. Vì Yun vẫn chỉ giữ im lặng cho đến lúc tôi rời đi, tôi đoán chắc là giận rồi.
- Yen, có khách mới vào kìa.
Tôi dứt mình ra khỏi mớ bòng bong suy nghĩ, xách cuốn menu đi về phía bàn của vị khách vừa bước vào.
- Quý khách cứ thoải mái chọn món. Chút nữa tôi sẽ quay lại lấy order.
- Yen giới thiệu món cho em đi.
Lúc này tôi mới giật mình nhận ra người trước mặt. Là cô bé hát chính trong guitar club. Tên gì ấy nhỉ?
- Quán chúng tôi có món flan tuyết vừa mới được đưa vào menu và đang trong giai đoạn thử nghiệm với giá ưu đãi. Em có muốn dùng thử không?
- Vâng.
Cô bé thẹn thùng mỉm cười. Tôi chỉ cúi xuống cầm lại menu rồi rời đi. Chết tiệt! Con gái nữ tính quả thật rất đáng yêu.
Sau khi mang ly flan tuyết ra cho cô bé, tôi lại trở về làm việc của mình. Suốt cả buổi, cô bé ngồi đó, mắt cứ dán chặt lấy tôi. Cảm giác này, thật sự không dễ chịu gì lắm.
Mười một giờ, tôi tan ca, cô bé mới chịu tính tiền ra về. Nhưng con gái về trễ như thế này chẳng phải là quá nguy hiểm sao?
- Tôi đưa em về.
- Hả? Dạ?
- Em là người quen của Yun mà đúng không? Trễ thế này về một mình nguy hiểm lắm.
- Em... em không có xe... khi nãy... em đi xe buýt đến.
Cô bé cúi mặt thẹn thùng, có lẽ cũng phần nào đoán được việc sẽ xảy ra tiếp theo. Phải, tôi cuối cùng cũng tình nguyện làm xe ôm đưa cô bé về tận nhà.
- Sau này đừng về khuya như vậy nữa.
- Nhưng...
Nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô bé, tôi bất giác lại bật cười. Thật sự không thể nào giả vờ như mình không biết gì được.
- Yen... Yen vừa cười?
Phải, tôi thừa nhận mình vừa cười. Chẳng phải là hạnh phúc gì, đơn giản là tình huống này rất buồn cười thôi. Xin em đừng quá xem trọng nụ cười của một kẻ như tôi.
- Hẹn gặp em ở trường, Rin.
Tôi nhoẻn một nụ cười chết người rồi phóng xe đi. May là lúc nãy đã nhắn tin cho Yun hỏi tên cô bé.
Mày tàn nhẫn lắm Yen à!
Gần nửa đêm tôi mới về đến nhà. Cả người mệt lữ. Thật không còn sức để nghĩ đến sẽ đối mặt với Yun như thế nào. Khi nãy nhắn tin, Yun cũng chỉ trả lời vỏn vẹn một chữ “Rin”, tôi đã thấy có điềm chẳng lành rồi.
Đẩy cửa bước vào, tôi thấy Yun ngồi ngoài hành lang, gảy gảy cây guitar của mình thành những thanh âm vô nghĩa.
- Khuya rồi sao chưa ngủ? Mày sẽ làm phiền hàng xóm đó.
Yun liếc nhìn tôi, hừ lạnh một tiếng, rồi lại quay đi.
- Chỗ đâu mà ngủ.
Tôi chỉ biết thở dài. Rõ ràng là giận rất dai. Thay đồ xong tôi mới trải ra tấm chiếu đơn của mình, đặt gối của Yun và chăn của tôi lên đó. Tiếp theo là thỉnh Yun đại nhân đi ngủ. Thật tình, tội của tôi to tát như vậy sao? Mà chắc thế thật. Yun trước giờ không nhỏ mọn như thế. Kiểu này thì chắc chăn đệm đó có cái gì trong đó rồi.
- Vào ngủ đi. Nằm chiếu không êm như đệm, nhưng vẫn đỡ hơn nằm đất.
Yun nghiêng người liếc nhìn vào trong rồi lại nhìn tôi.
- Rồi mày ngủ bằng cái gì?
- Thì tao nằm đất. Nói rồi mà. Cũng tại tao nên mày mới không có đệm ngủ. Đành chịu thôi.
Yun chỉ khẽ chau mày rồi bỏ vô nhà. Tôi đứng bên ngoài, hít một hơi chuẩn bị tinh thần rồi mới quay vô. Trời lạnh, nằm đất, và không chăn. Đêm nay sẽ dài lắm đây.
Chúng tôi sau cùng cũng đã yên vị đâu vào đấy. Yun nằm trên chiếu của tôi, đắp chăn của tôi. Tôi nằm cạnh bên, trên nền gạch, co ro vì từng đợt gió lùa lạnh buốt. Tình cảnh này thật chỉ muốn khóc.
- Yen.
- Hả?
- Mày có biết mày quên gì không?
Câu nói này như khiến tôi giật bắn. Chiều giờ vẫn luôn mang trong mình cảm giác tội lỗi, câu nói hàm ý này thật khiến tôi như đang phục dịch một ông vua nào đó vậy. Thoáng chốc, chợt cảm giác như mồ hôi lạnh túa đẫm lưng áo.
Tôi cuối cùng cũng nhớ ra, việc phải làm mỗi tối trước khi đi ngủ.
- Mày phải ngồi dậy thì tao mới làm được chứ.
- Không, lạnh lắm. Mày tự mà tính. Tao không ngồi dậy đâu.
- Vậy khỏi luôn đi.
- Mày dám?
Yun chưa bao giờ nói với tôi bằng cái giọng điệu lạnh tanh mà đầy đe dọa như thế này. Tôi... thật sự đã đắt tội nặng như vậy sao?
Tôi đánh ực một cái, cố che giấu nhịp tim đập dồn dập cùng đôi tay đang run rẫy mà không có nguyên do, giữ thái độ bình tĩnh nhất mà lồm cồm bò lên người Yun.
Tôi không thích, thật sự không thích chuyện này chút nào.
- Nè, mày lạnh thì quấn chăn ngồi dậy cũng được. Tao không thích tư thế này. Kỳ cục lắm.
Tôi vừa nói xong thì đã đột ngột bị kéo ngã xuống chiếu, toàn thân bị áp lên người một khối trọng lực.
- Vậy là mày thích nằm dưới hơn hả?
- Mày điên à? Trên dưới gì thì tao cũng không thích cái tư thế n...
Tôi chưa kịp nói xong thì đã bị Yun đè ra hôn ngấu nghiến. Nụ hôn chúc ngủ ngon của chúng tôi trước đây luôn là những nụ hôn phớt nhẹ nhàng.
- Mày sao vậy?
- Hôm qua mày không hôn tao, làm tao mất ngủ. Về nhà lại thấy mày ngủ ngon lành, ức không chịu được.
- Hả?
- Gần đây mày cứ hay tránh mặt tao. Có gì thì nói thẳng, tao không thích cứ nửa vời như vậy, khó chịu lắm.
- Mày đang nói cái gì vậy?
- Nói đi. Mày có ý với Rin rồi đúng không?
- Hả? Gì chứ?
- Con bé vừa nhắn tin cho tao, nói mày đưa nó về, còn cười với nó, trong khi mày thậm chí còn chả bao giờ cười với tao!
Yun gần như hét thẳng vào mặt tôi. Tôi còn thấy cả khóe mắt Yun ngấn nước dưới ánh trăng leo lắc rọi vào từ cửa sổ. Cả người tôi cứng đờ, như thể chưa kịp xử lý được khối thông tin dồn dập mà Yun tự nãy giờ cứ áp đảo tâm trí tôi.
- Yun, mày… mày đang ghe-
- Không có!
Tôi chưa kịp dứt lời đã ngay lập tức bị Yun phủ nhận. Bản thân cũng không dám tin vào chuyện này. Có cái gì đó quá… không thực.
- Xin lỗi…
- Hả?
- Dạo này deadline dồn dập nên tao có hơi stress. Coi như tao chưa nói gì đi. Đừng để bụng.
Chỉ nói có vậy rồi Yun ngã người xuống nằm cạnh tôi. Lúc này tôi mới cảm nhận hơi thở của mình đã không ngừng ngắt quãng, tim đập chẳng theo một nhịp cố định nào. Đến khi lấy lại bình tĩnh, tôi mới chuyển người để lăn ra khỏi chiếu.
Bất chợt đôi tay từ phía sau lưng giữ chặt lấy eo tôi. Tôi cảm nhận được từng hơi thở nóng hực của Yun phà lên gáy.
- Hai người nằm vẫn đủ. Mày nằm đất sáng mai mà bệnh thì mệt cho tao lắm.
Yun kéo chăn trùm lên cả hai rồi cứ thế ôm chặt tôi mà ngủ.
Cái tên đầu đất này, nói những lời đó, giờ lại cứ ôm người ta như vậy, tối nay làm sao mà ngủ được chứ?
.:End chap 3:.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét