Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2014

[One-shot] Thực - Ảo [3]

Vụ xô xác hôm đó đã đến tai tổng giám đốc hãng phim Odex. Ông liền cho cả đoàn phim nghỉ hai ngày để đạo diễn Min có thể bình tâm lại, đồng thời cũng mong hai người đó sớm hòa giải. Chính vì thế mà, Min, hôm nay hắn rất rảnh rỗi xuống phố tản bộ.

Đút tay vào túi quần, hắn ung dung sải chân trên đường phố tấp nập. Vừa định bước vào hiệu sách chỗ người quen, hắn phát hiện ra, chỗ này, rõ ràng là đông hơn hẳn so với thường ngày. Hiệu sách… có khi nào có người xếp hàng dài như vậy sao?

- Sha, hôm nay có sự kiện gì hả?

Hắn tiến lại hỏi tên bạn thân phụ việc ở tiệm sách. Người này cao tương đương hắn, có thể nói so với hắn có khá nhiều nét tương đồng. Chính là nét mặt thanh tú và khí chất lãng tử với mái tóc tầm chấm vai buộc gọn thành một chiếc đuôi nhỏ sau gáy. Phần mái dài được giữ lại một cách vụng về bằng những chiếc kẹp tăm, để vài sợi tóc cứ lất phất trước mặt tạo nên nét phong trần cuốn hút.

- Ủa, cơn gió nào mang đạo diễn Min đến đây vậy?

Người ấy khoanh tay trước ngực, giở giọng bỡn cợt.

- Không giỡn. Trả lời đi.

- Ây da, người gì đâu mà nghiêm túc quá đi à~

Sha thở dài, vén mấy cọng tóc phất phơ trước mặt rồi nhìn về phía đám đông đang xếp hàng đầy háo hức, làm ra bộ mặt vô cùng nghiêm trọng.

- Là…

Nhìn vẻ mặt của Sha, Min hắn cũng chăm chú nghe tiếp khúc sau, còn phụ họa bằng bộ mặt vô cùng căng thẳng.

- Ký tặng sách.

Sha nói ra ba chữ chắc nịch như một tuyên bố hùng hồn. Và cái thể loại nghiêm túc không đúng lúc này thật khiến một kẻ nghiêm-túc-đúng-lúc như Min dễ phát điên.

- Đi chết đi.

- Ớ…

Min gằn ra ba chữ rồi quay lưng đi về phía mấy kệ sách. Hắn trước giờ không quan tâm đến mấy tác gia viết sách, hắn đọc sách, đơn giản là để nâng cao tay nghề đạo diễn của mình mà thôi. Hơn nữa, cứ nghĩ đến mấy tác gia là hắn lại nghĩ đến tên lùn đó, thật chỉ khiến toàn thân bức bối khó chịu.

- Nè Min Min, ông không qua đó coi hở?

Sha lẽo đẽo theo sau Min, mắt vẫn dán vào cái khu vực đông đúc ấy.

- Muốn thì qua coi, tôi không có hứng.

- Tui coi sáng giờ rồi. Ý là, tác gia đó, chẳng phải là tác giả của cuốn truyện ngắn mà ông đang làm phim sao?

WTF???

Min chỉ vừa nghe đến đó tay cầm sách đã run lên như phản xạ.

Không lý nào! Không lý nào! Là oan gia ngõ hẹp sao? Ngày nghỉ mà còn đụng mặt nhau! Bình tâm cái *beep*!

- Qua đi qua đi~ Em ấy dễ thương lắm đó~

Không đợi Min đồng ý, Sha đã lôi hắn đến một góc khá gần bàn ký tặng với góc nhìn khá rõ nét.

- Buông ra coi! Muốn thì đi coi một mình! Có phải tôi chưa từng thấy mặ…t-

Giọng Min nghẹn lại khi chân dung vị tác gia đó hiện ra rõ ràng.

- Ủa? Ai đây?

- Richard, tác giả cuốn Last kiss đó. Ông đang làm phim đó mà, lý nào chưa từng gặp qua?

- Hả???

Min dụi mắt quay lại nhìn lần nữa. Không thể nào! Không thể nào! Richard trong ấn tượng của hắn hệt như một thằng nhóc ngỗ ngáo lúc nào cũng chống đối hắn bằng thứ triết lý ảo tưởng vớ vẩn. Còn người trước mặt hắn, rõ ràng là một cô bé hết sức đáng yêu trong bộ đầm cosplay lolita, tóc dài xoăn nhẹ buông xõa hai bên đầy nữ tính. Người này tuyệt đối không thể nào là Richard.

Nghiêm trọng hơn… nghiêm trọng hơn là… Chế độ lolicon của hắn lại bật lên rồi!!!

Min chui vào một góc, ngồi thụp xuống, đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Đánh chết cũng không tin cô bé kia là tên nhóc Richard mà hắn ghét cay ghét đắng.

Đúng rồi! Mạo danh! Chắc chắn có kẻ mạo danh Richard! Cơ mà… thứ phế phẩm đó mà cũng có người mạo danh tác giả sao?

Càng nghĩ hắn lại càng thấy nực cười. Hay là… qua đó xác thực?

- Nè Min, ông không sao chứ?

Nhìn Min vô cùng khốn khổ nói không nên lời, Sha chợt nhoẻn cười rất hả hê.

- Sao hả? Moe quá hả? Bật mode lolicon chưa? Có bật cũng đừng làm gì bậy đó nha. Đây là chỗ công cộng đó.

- Ông im đi!

Bỏ ngoài tai những lời đáng ngờ của Sha, Min đứng thẳng dậy, hùng hồn tiến tới đám đông đang xếp hàng dài thượt.

Chưa kịp chen vô, tiếng hét thất thanh của mấy đứa con gái làm hắn hoảng hốt. Hắn nhanh chóng chạy đến, vừa chen được vào đã thấy cảnh tượng một thằng con trai đang nắm cổ áo loli-chan của hắn xốc cả người cô bé lên.

- Thì ra mày chính là con nhóc đã biến bạn gái tao thành les. Để xem hôm nay tao xử mày như nào!

Nói rồi gã đó xốc cô bé lên quăng ra khỏi bàn, chính xác thì hệt như cách Min đã làm với Richard hôm trước. Min, đang trong chế độ lolicon, lập tức bay tới đỡ cô bé.

- Em không sao chứ?

Cô bé ngước nhìn Min. Sau khi ý thức được cái người vừa đỡ mình là ai, nhớ tới cái chữ “em” vừa nghe, bất chợt toàn thân nổi một cơn ớn lạnh.

Min đỡ cô bé dậy, kéo cô bé ra sau lưng mình, mặt đối mặt với tên gây rối.

- Bản thân không đủ bản lĩnh giữ bạn gái liền đến đây tìm người trút giận hả? Mà bạn gái mày dễ dàng theo gái vậy thì chắc ngay từ đầu cũng chẳng phải normal đâu. Với cả, hạng đàn ông ngay cả phụ nữ cũng đánh như mày thì bị đá là đúng rồi.

- Mẹ kiếp! Lũ đàn bà tụi bây thì yêu đương cái mẹ gì! Không có đàn ông thì tụi bây cũng chỉ *beep* cho nhau thôi!

- Đàn-bà?

Tên gây rối đó thật rất biết chọc trúng ổ kiến lửa. Min gằn giọng hai chữ đó, ánh mắt nhìn tên kia như muốn ăn tươi nuốt sóng. Hắn bẻ khớp tay, vặn khớp cổ răng rắc để khởi động.

Sau cùng là màn ẩu đả vô cùng đẹp mắt mà tên kia không có lấy một cơ hội đánh trả.

Trận chiến, hay đúng hơn là trận tra tấn, kết thúc trong tràn pháo tay của mọi người. Sha nhanh chóng lôi tên kia đạp thẳng ra đường, rồi viện cớ do xô xác Richard tiên sinh cần nghỉ ngơi nên tạm dừng buổi ký tặng để mọi người ra về. Hiệu sách cũng tạm đóng cửa để dọn dẹp hiện trường.

Min bước tới chỗ loli-chan của hắn, ân cần cầm tay lên xem xét.

- Em không đau ở đâu chứ?

Lại “em”. Richard bắt đầu cảm thấy, hình như có gì đó không ổn.

- Đạo diễn Min, đừng nói là chị không nhận ra tôi?

“Chị”?

Min xám mặt. Thế này thì đúng là tên Richard đó thật rồi. Nhưng hắn nhịn. Ai bảo lúc này tên lùn đó lại dễ thương như vậy chứ?

- Bây giờ thì nhận ra rồi.

Hắn miễn cưỡng trả lời, lập tức bỏ tay Richard ra.

Richard cũng đứng dậy bỏ đi.

- Khoan, đi đâu vậy?

- Tôi đi thay đồ.

Thay đồ? Nghĩa là không còn loli-chan nữa?

Min trưng ra cái bộ mặt tiếc nuối nhìn bóng Richard đi về phía nhà vệ sinh.

- Người đẹp đi rồi.

Sha tự khi nào đã đứng kế bên, lại giở giọng giễu cợt.

- À đúng rồi, tại sao…

Hắn chưa kịp hỏi hết câu Sha đã ngay lập tức trả lời.

- Ý của tui đó.

- Hả?

- Cái đầm đó tui mới thiết kế, đang kiếm người bận thử.

Sha há miệng cười hết sức vô tư, cứ như thể đó là chuyện hiển nhiên không có gì để bàn cãi. Min hắn cũng cứng họng. Quả thật không thể nào nói lý lẽ gì với tên này.



Richard thay đồ, tẩy trang xong, ôm cái đầm lùm xùm đi về phía Sha.

- Cái này…

- Tặng em đó.

Richard ngạc nhiên. Không phải không muốn nhận, mà là… y vô cùng, vô cùng ghét mặc đầm.

- Thể nào cũng có lúc dùng tới nên cứ giữ đi.

Richard như nhận ra điều gì đó. Y đánh mắt về phía bóng lưng Min đang đứng gần cửa, chợt nhớ đến phản ứng của Min khi nãy, ngay lập tức liền hiểu ra ẩn ý trong câu nói của Sha.

- Vậy… em cảm ơn.

- Có gì đâu. Chỗ tôi còn nhiều lắm, nên khi nào muốn em cứ ghé sang, tôi tính rẻ cho.

Sha lại trưng ra cái nụ cười gian thương. Rõ ràng chủ đích vẫn là câu khách cho cái cửa hiệu đồ cosplay của mình.

- Dạ thôi, chắc không cần đâu.

- Em chắc không?

Sha trầm giọng, nhoẻn một nụ cười đầy ẩn ý, nhìn xoáy vào đôi mắt to tròn của Richard khiến y bất chợt bối rối.

Người này… rốt cuộc là cái gì vậy chứ?






Và… vì một lý do nào đó, đi bên cạnh Richard lúc này, chính là Min.

- À… đạo diễn Min…

- Gì?

- Chị… không cần phải đưa tôi về đâu. Tôi có thể tự về được mà.

Lại “chị”. Min thở hắt một hơi. Thật sự chả còn sức mà nổi giận với tên này nữa.

- Có thể đừng gọi tôi bằng “chị” không?

- Ể?

Y biết thừa hắn không thích bị gọi bằng “chị”. Chỉ là không quen gọi một người con gái bằng “anh”. Mở miệng ra cũng thấy ngượng vô cùng. Y ngạc nhiên là vì, hôm nay chẳng phải Min đã quá dịu dàng với y sao? Ngay cả bây giờ, lúc y vẫn là Richard của mọi người, không còn xúng xính váy áo như khi nãy.

- Mỗi lần có người gọi tôi bằng “chị”, tôi lại cảm thấy bản thân rất yếu đuối, chẳng thể bảo vệ được ai.

- Xin lỗi…

- Tôi cũng… xin lỗi chuyện hôm qua. Cô… có bị đau ở đâu không? Hôm nay lại còn bị…

- Không sao. Được đạo diễn Min hỏi thăm như vậy, tôi vui lắm.

Richard nở một nụ cười dịu dàng. Ánh hoàng hôn rọi lên đôi má bầu bĩnh đang ửng đó. Min bất chợt cũng cảm thấy hình như mặt mình cũng có phần nóng lên.

- Nè, Richard.

- Hửm?

- Có phải… cô thích tôi không?

[to be continued]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét