Shin và Sam là hai tomboy được Richard lựa chọn vào
vai Yun và Yen trong Last kiss. Hai tomboy này từ ngoại hình, giọng nói và ánh
mắt đều khớp hoàn toàn với nhân vật mà họ thể hiện. Chỉ có một điều, tuy không ảnh
hưởng đến quá trình làm phim nhưng cũng rất đáng lưu tâm, hai người họ so với
nhân vật của mình, tính cách hoàn toàn trái ngược.
Shin, người thể hiện vai Yun, là “mẫu bạn trai thịnh
hành nhất hiện nay” – lạnh lùng, ít nói và có phần ngạo mạn, bất cần. Dù thể hiện
rất xuất sắc vai Yun hoạt bát hòa đồng, nhưng khi rời khỏi ống kính máy quay,
Shin trở về con người thật của mình ngay tức khắc. Sự chênh lệch quá lớn này
lúc đầu đều khiến cả ê-kíp sốc nặng, cảm giác như lúc đang quay người này hẳn
là được thần nhập đi.
Sam cũng là một trường hợp tương tự nhưng dễ chịu
hơn bởi bản chất dịu dàng, hòa nhã và ôn nhu. Là dạng người lúc nào cũng mang
trên mặt một nụ cười dễ mến, vào vai Yen lại thể hiện được bộ mặt không cảm
xúc, Sam đã khiến không ít người ngạc nhiên.
Với khả năng biến hóa xuất quỷ nhập thần, cả ê-kip
lại trầm trồ ngưỡng mộ Richard có con mắt tinh tường. Hai diễn viên này, rõ
ràng là chưa từng qua trường lớp cũng chưa hề có kinh nghiệm diễn xuất, họ chẳng
qua chỉ là hai thiếu niên vô tình “nhặt” được trên đường mà thôi.
Richard ngồi thẫn thờ xem hai người đó diễn, trong
lòng dâng lên cái cảm giác “sướng”, miệng cứ không ngừng cười toe toét không
khác trẻ thiểu năng là mấy. Y ngày nào cũng như vậy. Ngày nào cũng chạy ra phim
trường, ngày nào cũng ngồi xem rồi cười. Y hài lòng với tất cả mọi thứ hiện tại,
diễn viên, ê-kip, bối cảnh, tiến trình,… tất cả mọi thứ, trừ đạo diễn. Phải, dù
phải thừa nhận tên Min đó chỉ đạo rất tốt, nhưng có nhất thiết mỗi lần đến đoạn
tình cảm của hai nhân vật chính thì lại lẩm bẩm mấy câu chê bai này nọ không?
Lúc nào cũng mang bộ mặt bất mãn như thế, thật khiến người ta ăn cơm mất ngon.
Cũng may cho đến hiện tại thì chưa có thay đổi gì đáng kể so với kịch bản, nên
Richard y cũng nhắm mắt cho qua. Một điều nhịn chín điều lành mà.
Ngẫm nghĩ một nùi xong, Richard lại thở dài, đánh
ánh mắt về phía tên đạo diễn đẹp trai một cách chết tiệt ấy. Phải, hắn rất khó
ưa, nhưng lúc nào ánh mắt y cũng hướng về con người đó.
- Cắt!
Hả? Sao vậy? Đang diễn rất tốt mà.
Richard giật mình nhỏm người dậy. Mọi người cũng đều
ngạc nhiêu quay về phía đạo diễn.
- Sam, đoạn này, cho một chút nước mắt vào.
Sam tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi đưa mắt sang nhìn
Richard. Trong kịch bản rõ ràng là không đề cập đến chuyện Yen sẽ khóc.
Quả như dự đoán của mọi người, Richard lập tức phản
ứng.
- Đoạn này làm gì có nước mắt!
Min nhìn về phía Richard, chau mày rồi quay mặt đi.
- Tôi muốn diễn biến phải có phần tự nhiên.
- Không khóc thì có gì mà không tự nhiên?
- Không khóc thì Yun làm sao có thể rung động?
- Sao lại không thể?
Những câu hỏi mà Min cho rằng hết sức ngu ngốc của
Richard bắt đầu khiến hắn bực mình. Hắn rời khỏi ghế đạo diễn mà tiến thẳng đến
chỗ y.
- Tôi nói cho cô biết, kịch bản này ngay từ đầu đã
chả có gì là tự nhiên rồi! Nếu ngay đoạn cao trào không có sự thay đổi, bộ phim
này sẽ giống như một thứ phế phẩm do chính cô ảo tưởng thôi! Tôi làm phim chứ
không làm hoạt hình, thực tế một chút đi!
Hai chữ “phế phẩm” khiến Richard tức nghẹn. Y vẫn
không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của gã này.
- Vậy thì nói xem, thế nào mới là thực tế?
- Thực tế là một sb sẽ chả thể nào thích nổi một đứa
có ngoại hình chẳng khác nào một thằng con trai. Nếu không tỏ chút mềm yếu còn
sót lại của con gái, còn lâu mới có rung động!
- VỚ VẨN! Yen của tôi không phải bánh bèo!
- BỞI THẾ TÔI MỚI NÓI KỊCH BẢN CỦA CÔ LÀ PHI THỰC TẾ!!!
- Sao mà chị cứ không ngừng than phiền về kịch bản
của tôi vậy? Tôi chẳng cần biết thực tế của chị là gì, tôi chỉ biết một thực tế
là nó bán chạy và nhiều người thích nó là được rồi!
Hai chữ “chị” liên tiếp đã đẩy xung đột đến cao
trào. Đạo diễn Min ghét nhất bị gọi bằng chị, và tên nhà văn này lại không biết
sợ chết mà luôn dùng chữ đó khi cãi nhau với hắn.
Mọi người xung quanh đều có thể thấy mắt đạo diễn
Min đỏ ngầu lên vì tức giận. Tất cả bắt đầu hoảng hốt khi hắn xông tới túm lấy
cổ áo Richard.
- Tôi cho cô biết, vì không muốn người khác hiểu lầm
về sb, nghĩ rằng sb có thể thích trans hay thậm chí là con trai, nên tôi mới
góp ý. Cô vốn không phải les, cô vốn không hiểu chúng tôi, đừng dùng những ảo
tưởng vớ vẩn của cô mà khiến người khác hiểu sai về chúng tôi. Sb chỉ thích “con
gái”, cũng giống như, TÔI CẢ ĐỜI NÀY CŨNG KHÔNG THỂ NÀO THÍCH NỔI MỘT ĐỨA NHƯ
CÔ!
Min lớn tiếng, rồi mạnh bạo quăng Richard ra xa. Cảnh
tượng xô xác này khiến cả đoàn phim kinh hoàng, mọi người đều xúm lại đỡ Richard.
Còn hắn, hắn chỉ hừ lạnh rồi quay lưng đi.
- Hôm nay tạm dừng ở đây đi.
Nhìn thái độ của hắn, ai ai cũng thấy thương cho
Richard tiên sinh thân hình nhỏ nhắn. Dù thấy uất ức thay, nhưng chẳng ai dám
hé lời nào.
Min với lấy chiếc áo khoác trên ghế đạo diễn rồi bước
ra xe. Bất chợt trước mặt lại có một bóng người chắn lại.
- Richard tiên sinh là con gái.
Chất giọng trầm thấp của Shin lúc này lại khiến Min
vô cùng khó chịu.
- Tôi biết.
- Anh không nên làm vậy.
- Cậu chỉ muốn nói như vậy thôi?
- Không. Tôi chỉ muốn nói là, tôi và Sam là do tiên
sinh mang đến, nên sẽ không vì anh mà làm trái kịch bản của tiên sinh.
Khó chịu. Vô cùng khó chịu. Chính là cái cảm giác
như tất cả đều đứng về phía tên lùn đó. Tất cả đều phản đối hắn. Chính xác là
cái cảm giác… BỊ TẨY CHAY.
Min siết chặt chiếc áo khoác trong tay, nhanh chóng
leo lên xe đi mất. Shin nhìn theo một lúc rồi cũng quay vào trong.
Mọi người đều bu quanh Richard, người thì xuýt xoa
thoa thuốc lên mấy vết trầy, người thì an ủi, người thì ngồi phẩy phẩy cây quạt,
người vuốt vuốt lại tóc cho y. Hệt như một nữ hoàng.
Nhưng còn y… gương mặt đẫm nước mắt.
Y tức nghẹn đến không thể nói thành lời. Tức vì tác
phẩm tâm huyết của mình bị coi thường, và còn tức vì bản thân không biết nhìn
người. Y hận bản thân suốt thời gian qua đã luôn để ý hắn, dù lúc nào cũng bị hắn
lăng mạ. Câu nói cuối hắn để lại như xé toạt vết thương đang dần khép miệng.
Vì lý gì lại đi thích một người như thế? Vì lý gì lại
mở lòng với một kẻ như thế? Vì lý gì phải vì kẻ đó mà đau lòng, mà tổn thương,
mà rơi nước mắt? Chẳng phải tim đã chai sạn rồi sao? Chẳng phải đã thề với lòng
sẽ không rung động nữa rồi sao?
Bao năm qua xây dựng thành vách, chỉ vừa mở hé cổng
nhìn ra bên ngoài, đã bị ngoại bang xông vào tàn sát không thương tiếc.
[to be continued]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét