Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016

Song Mẫn Gia Trang ký sự [Đệ nhị chương]

Đệ nhị chương
Phu thê Song Mẫn Vương Tử


Âu Dương, dòng họ đứng thứ nhì gia trang, hiện trong gia trang chỉ có hai thành viên trụ cột của dòng họ này là Âu Dương Thiên Song và đệ đệ cùng cha khác ông nội của nàng, Âu Dương Kỳ Nguyệt.


Âu Dương Thiên Song ở chương trước cũng đã có đề cập đến, nên hôm nay chúng ta sẽ nói sơ qua kẻ được Đường Gia tin tưởng giao trọng trách coi quản gia trang, có thể nói, trong gia trang này, hắn là kẻ dưới một người trên vạn người, Âu Dương Kỳ Nguyệt.


Ai da~ Nói về tên này, thật không thể dùng ba chữ “nói sơ qua” mà kể hết được a~


Âu Dương Kỳ Nguyệt, tên thật là Vương Hoa Thiên, xuất thân từ dòng dõi vương giả nên tính cách so với dân giang hồ thì đúng là có phần méo mó. Dù đi đến đâu hắn cũng luôn vác theo trên mặt bốn chữ “Song Mẫn Vương Tử” cao quý, mà cái sự thật phũ phàng là, trong một gia trang thì làm quái gì có cái tước hiệu “Vương Tử”???


Nếu điều tra kỹ hơn thì đúng là có một tin đồn thất thiệt thế này, Vương Hoa Thiên trước kia nghe đâu là con cháu hoàng tộc, do không thích sự cạnh tranh khốc liệt chốn quan trường, hắn đã rời cung và ẩn cư tại Ngân Kiếm Các, một tiểu các nằm sâu trong Tĩnh Hoa Lâm, ngày ngày hành nghề múa bút với nghệ danh Âu Dương Kỳ Nguyệt, từ bỏ hẳn tên thật vì không muốn dính líu đến triều đình.


Chuyện hắn có mặt tại Song Mẫn Gia, âu cũng là do duyên số.


Hôm ấy, kinh thành có hội. Người người tấp nập xúng xính kéo vào thành. Hắn tuy ngoài miệng bảo là ẩn cư, song lại là người ham hố thích khoe mẽ, hiển nhiên không thể bỏ qua cơ hội xuất hiện trước công chúng thế này. Và tại đây, cuộc đời hắn đã bước sang một trang mới.


Hắn đã gặp Đường Ngân Bình.


Ngân Bình vì mến mộ vẻ ngoài phong lưu tao nhã của hắn, giữa người người đông đúc, đã tìm cách tiếp cận mà bắt chuyện. Nói về độ mám gái, hắn so với Đường lão gia cũng là kẻ tám lạng người nửa cân. Ngân Bình y nhan sắc mặn mà như thế, hắn lẽ nào lại làm ngơ?


Một thời gian sau, được tin Ngân Bình gây dựng nên Hoàng Thôi Tộc (tiền thân của Song Mẫn Gia), hắn cũng thường xuyên đến kinh thành viếng thăm. Nhiều lần được Ngân Bình lôi kéo trở thành người của gia tộc, hắn đều từ chối khéo, chỉ dám làm lữ khách để tránh thị phi. Và tại Hoàng Thôi Tộc này, hắn đã gặp nàng, Diệp Lam Ca – Diệp tổng quản của gia tộc.


Vào giây phút đầu tiên nhìn thấy nàng, nhìn thấy ánh mắt cương nghị của nàng, nhìn thấy thái độ làm việc nghiêm khắc của nàng, hắn đã biết, hắn muốn có được nàng. Nhưng, hắn tuy mang vẻ ngoài đào hoa, nhưng thực chất chỉ là kẻ nhút nhát. Hắn chỉ dám ngày ngày đến Hoàng Thôi Tộc nhìn trộm nàng mà không dám hé nửa lời.


Một đêm nọ, giông bão ập đến, gió rít đến rợn người. Ngồi trong Ngân Kiếm Các, hắn thấy bồn chồn, dự cảm chẳng lành. Ngay sáng hôm sau, phi ngựa đến kinh thành, hắn bàng hoàng khi thấy, Hoàng Thôi Tộc giờ đây chỉ còn một đống đổ nát tro tàn. Nước mắt hắn ứa ra, tim thắt lại. Hắn sợ hãi, nhảy xuống ngựa, lao vào tìm kiếm xem còn ai sống sót không. Hắn cứ thế bới móc đến nỗi bộ y phục lụa là đắt tiền trên người cũng rách ươm. Đến lúc tưởng chừng như vô vọng, hắn chỉ biết gào thét cái tên “Lam Ca”.


“Ha, hóa ra Âu Dương công tử đây là đang tương tư Lam Ca tiểu nữ nhà tại hạ?”


Hắn quay lại, Ngân Bình thương tích đầy mình, thở không ra hơi vẫn có thể buông lời trêu ghẹo. Hắn hoảng hốt nhanh chóng chạy đến đỡ lấy thân thể mềm oặt của y.


“Ngân Bình! Tỷ không sao chứ???”


“Còn hỏi nữa! Mau kiếm chỗ cho ta trị thương, sắp chết rồi đây này!”


Đưa Ngân Bình về Ngân Kiếm Các chữa trị, hắn mới bắt đầu hỏi rõ ngọn ngành.


“Lam Ca và những người khác đâu? Sao chỉ còn mỗi mình tỷ?”


“Đi hết rồi. Lam Ca muội ấy thương tích không nhẹ đâu.”


“Sao cơ? Vậy nàng ấy hiện đang ở đâu?”


“Chắc đang dưỡng thương ở đâu đó. Mọi người phân tán, không cách nào liên lạc.”


“Suy cho cùng đã xảy ra chuyện gì?”


“Bạch Liên Thánh Hội.”


“?”


“Trong gia tộc có người đắc tội với Thánh Hội, ta với Lam Ca sang đó tạ tội, bị bắt giữ, tra tấn dã man. Sợ liên lụy mọi người, ta ra lệnh sơ tán, tự thiêu dinh thự.”


Nghe đến đây ánh mắt hắn đanh lại, nắm tay siết chặt.


Những ngày sau đó, Ngân Bình ở chỗ hắn dưỡng thương, tinh thần suy sụp khá nhiều, y gần như chẳng còn ý chí sống nữa. Không nỡ nhìn y như vậy, hắn lên đường tìm kiếm người của Hoàng Thôi Tộc khi xưa. Hắn tha thẩn khắp kinh thành, gặp ai cũng hỏi “Các hạ có phải người của Hoàng Thôi Tộc không?”. Quả là một việc làm ngu ngốc, bản thân tự trách sao năm xưa chỉ làm lữ khách, ngoài Ngân Bình và Lam Ca ra, hắn chẳng biết thêm một ai thuộc gia tộc. Nhưng, trời không phụ lòng người. Trong chuyến đi này, hắn đã gặp mỹ nữ Hoa Lam Huệ, sau này kết nghĩa thành huynh muội, vào sinh ra tử.


Sau khi tập hợp được kha khá, hắn mở một cuộc họp nhỏ do Ngân Bình đứng đầu. Trong cuộc họp, mọi người ra sức thuyết phục Ngân Bình khôi phục gia tộc. Trong đó phải kể đến Diệp Y Thần, một tác gia sống ẩn dật, bằng hữu của Kỳ Nguyệt, sau khi nghe chuyện đã có mặt tại cuộc họp, góp sức khôi phục gia tộc chốn kinh thành dưới cái tên mới, Song Mẫn Gia.


Ai da~ Song Mẫn Gia Trang thật đã trải qua muôn vàn trắc trở để được như ngày hôm nay a~


Vốn đã gắn bó với gia trang từ thuở sơ khai, trải qua bao nhiêu trận chiến sinh tử, mất mác không ít, cuộc đời lên voi xuống chó liên hồi, thành ra tính cách Âu Dương Kỳ Nguyệt có phần lệch lạc.


Để miêu tả con người hắn, chỉ có thể nói bằng “tứ tự”: tự kiêu – tự luyến – tự sướng – tự kỷ.


Trong đó, đáng chú ý nhất là “tự luyến”. Nói thẳng ra, tên này mắc bệnh tự yêu bản thân mình.


Minh chứng cụ thể chính là một mẩu chuyện nhỏ lúc gia trang đã vào thời yên bình.


Hôm ấy trời trong trẻo, Kỳ Nguyệt nhàn rỗi nằm phẩy quạt chiêm ngưỡng họa đồ trước mặt.


“Ca Ca, nàng xem, nam nhân trong tranh chẳng phải là nhan sắc phi thường, khôi ngô xuất chúng, một trong một vạn sao? Ta dù đã ghi danh vào Công Hội cũng không thể nào cưỡng lại vẻ đẹp này. Nàng nói có đúng không?”


Lam Ca nhìn bức tranh tự họa của phu quân mình treo trên tường, rồi lại nhìn ánh mắt mơ màng của hắn, chỉ biết ngán ngẩm thở dài ra khỏi phòng.


“Mặc kệ chàng.”


Mặc cho nương tử mình rời đi, mắt hắn vẫn dán vào bức họa đồ, mải mê chiêm ngưỡng, rồi không ngừng buông lời hoa mỹ bình phẩm.


Diệp Lam Ca quả thật đã quá quen với căn bệnh nan y này của phu quân mình. Ngẫm lại vẫn chẳng hiểu vì sao khi xưa lại chấp nhận lời cầu hôn của hắn.


“Ta đã cùng Ngân Bình tỷ gây dựng lại gia tộc, chức tổng quản vẫn để đó chờ nàng ngồi vào. Từ giờ, ta nguyện sát cánh cùng gia tộc, bảo vệ nàng và mọi người, nàng không phải lo gì cả.”


“Ta đã dõi theo nàng từ rất lâu rồi, nay có chỗ đứng trong gia tộc mới dám ngỏ lời. Nàng làm nương tử ta nhé!”


Ai da~ Lam Ca nàng quả thật đã bị cái ngoại hình hào nhoáng và mấy lời ngon tiếng ngọt đó dụ dỗ rồi a~ Ai bảo hắn giỏi ra vẻ quá làm gì! Cứ ngỡ là người phong lưu nho nhã, ra cũng chỉ là một đứa trẻ lớn xác chẳng kém gì Ngân Bình. Ngày bị tri kỉ phản bội trong trận chiến với Bạch Liên Thánh Hội, hắn chỉ biết gục vào vai Lam Ca mà khóc suốt hai ngày liền. Chưa kể, hắn lại là chúa lười biếng. Tự xưng là văn hào sĩ tử, thế mà một quyển sách hai năm trời cũng không đọc hết. Hắn viết văn, tư liệu cũng chẳng thèm tìm tòi, để nương tử hắn phải ngày đêm nghiên cứu để biên tập lại cho hắn trước khi xuất bản. Con người này, tự hỏi, nếu không có nương tử bên cạnh, hắn có thể làm được gì?


Về phần Diệp Lam Ca, thân thế của tiểu nữ này cũng vô cùng phức tạp. Nàng vốn xuất thân từ Bạch Liên Thánh Hội. Sau khi nhận lời làm tổng quản cho Hoàng Thôi Tộc, nàng liền bị Thánh Hội gán cho cái mác “kẻ phản bội”, là cái cớ để Hoàng Thôi Tộc (hay Song Mẫn Gia) luôn nằm trong tầm ngắm xóa sổ của Thánh Hội. Sau nhiều trận chiến liên miên, do không thể tiếp tục câm lặng chứng kiến cái tên nương tử mình bị treo trên bảng đen của Thánh Hội, bị lũ tiểu tử mang ra lăng mạ, Kỳ Nguyệt đã lấy hết can đảm, đơn thân độc mã bước vào Thánh Hội, trình bày ý nguyện xóa tên nương tử khỏi gia phả. Kể từ lúc đó, Lam Ca chính thức trở thành người của Song Mẫn.


Có thời chiến, ắt hẳn có thời bình. Dù ngắn ngủi, nhưng cũng có bao chuyện đáng nhớ. Vào thời Song Mẫn Gia còn yên bình chốn kinh thành, đã có một chuyện xảy ra với đôi phu tử này nhưng rất ít người biết đến.


Đó là vào một ngày bình thường như bao ngày khác...


“Phu nhân, phu nhân, có người đến tìm Diệp tổng quản!”


Chỉ cần là chuyện của nương tử mình, Ngân Bình chưa kịp ra mặt thì Kỳ Nguyệt đã tự khi nào đứng sẵn ở cổng.


Nam nhân đứng trước chánh môn tướng mạo phong trần, gương mặt vô cùng điển trai. Tuy nhiên, nét mặt này có phần không giống với người kinh thành.


“Vị huynh đài đây, chẳng hay quen biết thế nào với nương tử của tại hạ?”


Giọng Kỳ Nguyệt đanh lại, ánh mắt có phần không mấy thiện cảm.


Nam nhân kia vừa nghe đến hai chữ “nương tử” tỏ vẻ ngạc nhiên, lướt ánh mắt săm soi nhìn Kỳ Nguyệt từ đầu đến chân, trong đầu thầm nghĩ “Dù có là nam nhân, nhưng thế này chẳng phải yếu đuối ẻo lả quá hay sao? Lam Ca lý nào lại chấp nhận gả cho một tên bán nam bán nữ thế này?”


Cố giấu vẻ hoài nghi, y chỉ cười giả lả.


“Tại hạ là bằng hữu của Diệp huynh, ca ca của Lam Ca. Được biết muội ấy đang cư ngụ tại đây, hôm nay có dịp đi ngang, chỉ muốn ghé sang chào hỏi một tiếng.”


“Nương tử của tại hạ hiện không có nhà. Nàng ấy đi từ sáng chắc cũng sắp về rồi. Nếu không ngại mời huynh đài vào trong nhấm nháp chút trà trong thời gian chờ đợi.”


Kỳ Nguyệt dẫn nam nhân kia vào đại sảnh, cho người pha trà thếch đãi. Ngân Bình nghe nói có khách, chỉnh trang xiêm y điệu đà bước ra. Vừa nhìn thấy mỹ nam tử, mắt y sáng rỡ như bắt được vàng.


“Ai da~ Lâu rồi không có khách phương xa đến thăm viếng, lại còn là một nam nhân khôi ngô tuấn tú thế này, thật vinh hạnh cho bổn nương a~”


“Ngân Bình tỷ, xin cẩn thận lời nói. Đường đại nhân biết được, e là không hay.” Kỳ Nguyệt chau mày, sau lại quay sang vị lữ khách kia. “Mạn phép hỏi danh tính các hạ để tiện xưng hô.”


“Tại hạ, tên một chữ Nguyên.”


“A, vậy ra là Nguyên huynh. Tại hạ Âu Dương Kỳ Nguyệt, phu quân của Lam Ca.”


“Tại hạ tự nãy giờ có một điều thắc mắc, chẳng hay Âu Dương công tử có thể giải đáp?”


“Huynh cứ nói.”


“Công tử... có thật là nam nhân?”


Cạch!


Ngân Bình tự nãy giờ bị bơ, vừa đặt mạnh tách trà xuống bàn đã thu hút được sự chú ý của hai người kia.


“Nguyên công tử, Lam Ca của chúng tôi đã về. Công tử có muốn gặp muội ấy luôn không?”


Nụ cười đó của Ngân Bình, thoạt nhìn có vẻ thân thiện, nhưng thực chất luôn ẩn chứa hàm ý.


“A, được vậy thì tốt quá.”


“Vậy chúng ta đi thôi. Công tử, mời.”


Nguyên công tử rời đi, Ngân Bình cũng nối bước. Trước khi đi còn ngoảnh lại nhếch cười với Kỳ Nguyệt. Kỳ Nguyệt vẫn đứng đó, gương mặt thất thần.


Đêm đó, Nguyên công tử ở lại Song Mẫn Gia. Y và Lam Ca hàn thuyên suốt cả đêm ngoài hoa viên. Lam Ca xa nhà, này gặp lại người thân, hẳn là có rất nhiều tâm sự giải bày.


Kỳ Nguyệt từ thư phòng, lặng lẽ phóng tầm nhìn ra hoa viên. Đêm trăng thanh gió mát, hai người họ một nam một nữ ngồi trong hoa viên ẩm trà thưởng nguyệt, trông rất xứng đôi. Kỳ Nguyệt, bất giác thở dài.


“Huynh đang lo ngại về kẻ đó?”


“Kỳ Thần?”


Liễu Kỳ Thần, cháu ngoại của Đường Ngân Bình, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã luôn tỏ ra là một tên nhóc hiểu chuyện. Vì tính cách hợp nhau đến kỳ lạ, tiểu tử này đã sớm cùng Kỳ Nguyệt kết huynh đệ ngay từ những ngày đầu.


“Đệ hiểu huynh mà. Trông y đáng ngờ lắm! Kẻ ngốc cũng có thể thấy y có ý với Lam Ca tỷ.”


“Lam Ca, ta không thể biết được nàng ấy nghĩ gì. Từ trước đến giờ, chuyện gì cũng là thuận theo ý ta. Đôi khi ta lại nghĩ, nàng ấy cho rằng bản thân mang ơn ta vì ta có công gây dựng lại gia tộc nên mới nhận lời cầu hôn của ta. Đúng là suy cho cùng, đâu có ý do gì để một tiểu thư đài các như nàng ấy chấp nhận làm vợ một...”


“Chẳng phải huynh yêu tỷ ấy sao? Chẳng phải huynh luôn cố gắng mang lại hạnh phúc cho tỷ ấy sao? Chẳng phải ở bên huynh tỷ ấy đã luôn cười rất vui vẻ sao? Chẳng phải cả gia tộc này không đôi phu phụ nào có thể sến súa bằng hai người sao? Dù người khác nói gì, trong lòng đệ chỉ có Nguyệt Ca, đứa nào dám ship Nguyên Ca đệ chém chết!”


“À... ờ... Kỳ Thần, hình như chúng ta đi lạc đề rồi.”


“Ơ, thế huynh đang nói về vấn đề gì?”


“Ý ta là, ta... không phải nam nhân... Nguyên huynh là bằng hữu của ca ca Lam Ca. Chuyện này mà đến tai ca ca của nàng ấy, ta e sẽ có chuyện không hay.”


“Ý huynh là chỉ cần bịt miệng kẻ tên Nguyên kia thôi chứ gì?”


Kỳ Thần hắc hắc cười gian xảo. Kỳ Nguyệt tỏ chút lo ngại, nhưng Kỳ Thần là người hiểu chuyện, ắt hẳn không làm càng.


Khuya hôm đó, mọi người đều trở về phòng. Kỳ Nguyệt cố cư xử bình thường, sớm lên giường đắp chăn ngủ. Vị khách kia cũng trở về căn phòng đã được chuẩn bị cho khách.


Đêm khuya, phòng Nguyên thiếu hiệp chợt nghe tiếng gõ cửa. Với kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, y lập tức nắm chặt bảo kiếm trong tay.


“Ai?”


“Tiểu nữ Hoa Lam Huệ, phụng mệnh phu nhân mang rượu đến. Đêm khuya gió buốt, phu nhân sợ Nguyên đại hiệp không quen khí trời chốn kinh thành, nên có chút rượu uống cho ấm lòng.”


Giọng nói trong trẻo đến mê người khiến Nguyên thiếu hiệp cũng lơi lỏng cảnh giác. Vừa mở cửa ra, trước mặt y là dung mạo thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, thân hình mảnh mai nhưng ánh mắt cương nghị, thật khiến nam nhân nào cũng muốn ôm vào lòng mà hết mực sủng ái.


Nhìn ánh mắt mang một chút thẩn thờ của Nguyên thiếu hiệp, khóe môi Lam Huệ khẽ nhếch lên, che giấu một nụ cười ẩn ý.


“Nếu Nguyên đại hiệp không phiền, cho phép Lam Huệ được hầu rượu ngài đêm nay.”


Khẽ lướt ánh mắt ma mị, không đợi người kia kịp phản ứng, Lam Huệ đã mang khay rượu bước thẳng vào phòng.


Xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nàng không tin đêm nay không thể bịt miệng gã tên Nguyên kia.


“Nguyên công tử, ngài nói xem, Âu Dương ca của tiểu nữ có phải là rất hợp với Lam Ca tỷ không?”


“Hoa cô nương thật sự nghĩ như vậy sao? Ta lại không thấy vậy.”


“Ban đầu tiểu nữ cũng không nghĩ vậy đâu. Nhưng ở chung lâu ngày, nhìn cái cách ca ca chăm sóc, cưng chiều, bảo vệ tỷ ấy, trên dưới Song Mẫn Gia không ai không khỏi trầm trồ.”


“Đến mức như vậy sao? Nhưng đằng nào y cũng là nữ nhân, Lam Ca cần một chỗ dựa vững chắc hơn thế.”


“Ý ngài là, ngài thích hợp hơn?”


“Ta không có ý đó. Đúng là ta có tình cảm với Lam Ca, nhưng nếu nàng ấy tìm được một người đáng tin cậy, ta tuyệt sẽ không có ý kiến.”


“Vậy ngài định nói lại với ca ca của tỷ ấy về việc này?”


“Ta e là vậy. Thân là bằng hữu, thấy chuyện không hay xảy ra với tiểu muội của huynh ấy, ta sao có thể im lặng?”


“Chuyện không hay?”


Hoa Lam Huệ không kiềm được tức giận, đứng bật dậy chau mày lớn giọng.


“Đệ đã bảo giết quách hắn đi cho xong.”


Nguyên thiếu hiệp tự nãy giờ tiếp chuyện với Hoa Lam Huệ đã quên mất cảnh giác, tự khi nào trên cổ đã bị kề một lưỡi dao sắc nhọn, chưa kể, kẻ đang khống chế y chỉ là một tiểu tử tầm mười hai tuổi.


“Kỳ Thần, đừng làm càng.”


Hoa Lam Huệ lôi ra từ trong tay áo một viên thuốc màu đen, mắt hướng Nguyên thiếu hiệp đang bị kiềm kẹp, môi nở một nụ cười hắc ám.


“Nguyên đại hiệp hành tẩu giang hồ, cần tay chân là chính, chắc không nhất thiết dùng đến cái miệng đâu nhỉ?”


“C- Cô nương định làm gì?”


“Ngài yên tâm. Không đau lắm đâu. Chỉ hơi rát cổ một chút, rồi sớm thôi, ngài sẽ không thể mở miệng được nữa.”


Nguyên thiếu hiệp vừa định dùng sức thoát ra, nhưng không may, lúc này mới chợt nhận ra toàn thân đã bị điểm hết huyệt đạo.


“Là hắn sai các ngươi làm việc này? Thật đê tiện!”


“Câm miệng cho ta!”. Kỳ Thần từ phía sau lưng y quát lớn, lưới dao miết nhẹ tạo nên một đường đỏ trên cổ y. “Nếu ngươi không nuôi ý định chia rẽ hai người họ, bọn ta cũng không đê tiện đến mức lén huynh ấy làm chuyện này.”


Hoa Lam Huệ tức giận, vừa bóp miệng y định cho thuốc vào thì bất chợt bên ngoài có động tĩnh.


“Thích khách! Có thích khách!”


Hoa Liễu hai người nhìn nhau tỏ chút hoang mang rồi cùng lao thẳng ra ngoài, mặc cho Nguyên thiếu hiệp đang loay hoay tự giải huyệt.


Bên ngoài nhốn nháo vô cùng. Mọi người đều tập trung đến hậu viên, chỉ thấy trên nóc nhà đang có hai bóng người giao đấu quyết liệt. Một bên là Âu Dương Kỳ Nguyệt, đầu tóc rối bù, xiêm y xốc xếch, hẳn là đang ngủ đã bị đánh thức. Một bên là hắc y nhân, vải che nửa mặt, hẳn là thích khách. Thích khách mò đến khiến Âu Dương Kỳ Nguyệt phải đích thân ra tay khi chưa kịp xiêm y chỉnh tề, hẳn là đến hành thích Diệp Lam Ca. Những chuyện như thế này xảy ra như cơm bữa, khiến mọi người trong Song Mẫn Gia chỉ lướt sơ qua cũng biết đầu đuôi như nào.


Nhưng có một điều là, thích khách lần này được phái đến, công phu hơn hẳn bọn tép riêu trước đây.


Giao đấu một lúc, Âu Dương Kỳ Nguyệt bất cẩn, để lưỡi kiếm của kẻ kia lướt qua, tạo thành một vệt trên mặt. Hắn đột nhiên dừng lại, làm tên thích khách cũng có chút nghi ngờ, đứng xa quan sát hắn. Hắn đưa tay lên mặt, quệt ngang vết máu, đôi mắt tối sầm.


“Con bà nó! Dám động đến dung nhan tuyệt mỹ của bổn đại gia! Hôm nay ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi đây!”


Âu Dương Kỳ Nguyệt hai mắt long lên sòng sọc, thiết phiến trong tay chém tới tấp vào tên thích khách, động tác nhanh như chớp khiến kẻ kia không kịp trở tay.


Trên dưới Song Mẫn Gia đứng bên dưới quan sát đều trợn tròn mắt, không phải vì công phu khiếp đảm bất ngờ của Âu Dương Kỳ Nguyệt, mà là vì ba chữ “con bà nó”.


Vâng, ba chữ này đã đánh vỡ tan nát hình tượng nho nhã của hắn bấy lâu nay. Biểu tượng của sự thanh tao trong Song Mẫn phút chốc đổ sụp.


Nói về tên thích khách, lãnh quá nhiều vết chém, hắn biết không thể chống lại kẻ này, nhanh chân rút khỏi Song Mẫn. Vừa lúc Kỳ Nguyệt định đuổi theo, một bạch y nhân lập tức xuất hiện ngăn cản.


“Nhược Phi?”


“Huynh, tuyệt không thể giết kẻ đó.”


“Tại sao?”


Nhược Phi giơ lên một mảnh ngọc bội trong tay, thứ tên thích khách vừa làm rơi trong khi giao đấu.


“Hắn là con trai của Bạch Liên Thánh Chủ.”


Lời này của Đông Phương Nhược Phi khiến mọi người đều hết sức hoang mang. Để chính con trai mình ra tay, Bạch Liên Thánh Chủ hẳn là đã hận Lam Ca đến thấu xưa.


Nguyên thiếu hiệp sau khi tự giải huyệt, chạy đến hậu viên cũng đã kịp xem đoạn gay cấn nhất.


“Nguyên công tử, hy vọng vụ việc hôm nay khiến ngài thay đổi suy nghĩ. Kỳ Nguyệt ca có thể không bằng nam nhân các người, nhưng tình yêu ca ấy dành cho Lam Ca tỷ là không gì sánh bằng. Vì Lam Ca tỷ, ca ấy có thể hy sinh bất cứ thứ gì.”


Lam Huệ ánh mắt đanh lại, gương mặt cương nghị. Đây mới chính là khí chất thật sự của nàng, khí chất có thể khuất phục bao gã đàn ông.


“Ta hiểu rồi. Chuyện của Lam Ca, ta sẽ xem như không biết gì”.


Sáng hôm sau, Nguyên thiếu hiệp rời đi. Kỳ Nguyệt sau khi được Lam Ca băng bó vết thương trên mặt, vừa rời khỏi phòng đã được gia nhân trên dưới vây quanh.


“Âu Dương gia, hôm qua ngài thật là ngầu nha~”


“Phải đó, lần đầu nghe Âu Dương gia chửi tục, tụi tôi cảm thấy ngài thật là gần gũi a~”


“Phải phải, ngày trước cả nói chuyện với Âu Dương gia chúng tôi cũng không dám.”


“Âu Dương gia, sau này ngài không cần phải cố tỏ ra tao nhã nữa, chúng tôi thích con người thật của ngài hơn a~”


Còn thêm vài chục lời nịnh hót nữa, Âu Dương Kỳ Nguyệt chợt cảm thấy lấn này sơ suất làm mất hình tượng xem ra cũng là chuyện tốt. Hắn cực kì khoái chí. Từ đó về sau, cái không khí nho nhã trong Song Mẫn Gia đã vì hắn mà trở nên tục tĩu từ khi nào không hay. Gia nhân trên dưới mở miệng ra văng tục như hưởng ứng phong trào.


Ai da~ Kỳ Nguyệt a~ Ngươi đã làm cái gì thế này?

.:Hoàn đệ nhị chương:.

Song Mẫn Gia Trang ký sự [Đệ nhất chương]

Đệ nhất chương
Song Đường phu tử


Song Mẫn Gia Trang là một gia trang nhỏ tọa lạc yên bình dưới chân núi Thục Yên. Nằm cách xa chốn kinh thành náo nhiệt, nơi đây bốn bề non nước hữu tình, cảnh sắc bốn mùa rực rỡ. Cuộc sống bình dị nhưng không nhàm chán, nói đúng hơn là, mỗi con người ở đây đều rất đặc biệt, và mỗi ngày trôi qua như những mẩu chuyện bi hài không có hồi kết.


Thứ tự trên dưới gia trang được sắp xếp theo họ. Đứng đầu là họ Đường với Đường Song Lạc, người sáng lập gia trang, cùng phu nhân là Đường Ngân Bình.


Nói đến đôi Song Đường phu tử này, ai da, chỉ có thể miêu tả bằng bốn chữ: chó mèo kỵ nhau.
Đường lão gia tuổi còn rất trẻ, tướng mạo khôi ngô, văn võ song toàn, làm chao đảo bao trái tim thiếu nữ. Nam nhân thường tình khó qua ải mỹ nhân, huống hồ Đường lão gia ngày đêm mỹ nữ vây quanh, vạn người mơ mộng, hiển nhiên khó tránh chuyện tam thê tứ thiếp thập bồ nhí. Chẳng nói đâu xa, trong gia trang cũng không ít kẻ thèm thuồng ngồi vào cương vị Đường phu nhân a~


Nói đến vấn đề này phải kể đến giai thoại trổ tài tấu cầm của Đường lão gia.


Hôm đó là một buổi sáng mùa thu trời trong trẻo.


Đường lão gia xưa nay chỉ xuất hiện giải quyết gia trang đại sự, người người biết đến cũng chỉ thấy gương mặt điển trai lạnh lùng. Đâu ai ngờ được, ẩn sau vẻ ngoài cứng nhắc ấy lại là một tâm hồn lãng mạn ướt át.


Trời thu hôm ấy se lạnh, thật khiến lòng người nao nao khó tả. Đường phu nhân đi vắng, gia trang lại quá yên bình đi, Đường lão gia chợt thấy cuộc đời có chút vô vị. Cảm thấy cần cho thêm gia vị vào cuộc sống tẻ nhạt này, người mang cổ cầm ra trước hiên ngồi độc tấu. Cổ cầm quả là cổ cầm, tơ nhện bụi bặm đóng đầy, mất cả buổi sáng lau chùi mới có thể bắt đầu màn biểu diễn.


Lúc lão gia có thể chạm tay vào dây đàn cũng là lúc bọn hậu bối vừa đú đỡn trên phố về. Vừa bước chân đến cổng đã nghe đâu đó văng vẳng tiếng đàn tranh. Tiếng đàn lúc ai oán bi thương như than khóc cho số phận một nam nhân khôi ngô xuất chúng, lúc lã lướt gợi tình như thể mời gọi thật khiến các tiểu mỹ nhân của gia trang không khỏi tò mò. Chen chúc nấp gọn sau cây me trăm tuổi, cả bọn đều trố mắt trầm trồ khi thấy một bộ mặt khác của Đường lão gia nghiêm nghị thường ngày. Đôi bàn tay người với những ngón thon dài lướt trên dây đàn mềm mại uyển chuyển, cả đôi chân thon dài khi người chỉ mặc độc cái quần xà lỏn mà quên xỏ cái quần dài. Ai da~ cảnh sắc này rõ là giết chết trái tim thiếu nữ a~


Từ sau hôm đó, Đường lão gia đã trở thành tuyệt đỉnh nam nhân trong lòng các tiểu nữ, đáng chú ý nhất là Âu Dương Thiên Song, tiểu nữ thuộc dòng họ Âu Dương đứng thứ nhì gia trang.


Vị tiểu thư này thái độ làm việc nghiêm túc chững chạc, lúc bấn loạn cũng không làm ầm ĩ như bọn trẻ nít. Nàng chỉ ngày qua ngày lẳng lặng ở bên cạnh lão gia trợ tá, cũng không ít lần cùng lão gia vào sinh ra tử, chịu không ít thị phi khi lão gia thất thế nơi kinh thành. Nói đến chuyện đại sự của gia trang, xem chừng nàng lại có đóng góp nhiều hơn cả Đường phu nhân. Có lẽ vì thế, đến sau này nàng đã được lão gia phong thiếp.


Cơ mà, dù bao nhiêu thê thiếp đi nữa, lòng lão gia chỉ hướng về một người thôi a~ Hoa Lam Huệ, mỹ nữ bậc nhất Song Mẫn gia trang, nghĩa muội của Song Mẫn vương tử Âu Dương Kỳ Nguyệt đào hoa xuất chúng. Tiểu mỹ nhân này nổi tiếng nhờ đôi chân dài miên man cùng cá tính kiên cường mãnh liệt. Tuy nhiên, Đường lão gia là kẻ chỉ đam mê ngoại hình, tiền tài gia thế, hiển nhiên chỉ cần yếu tố chân dài là đủ khiến lão gia say mê nàng như điếu đổ, sẵn sang chu cấp bao nhiêu là cao lương mỹ vị chỉ để một lần được nhìn thấy nụ cười của nàng. Lão gia ơi lão gia, người thông minh sáng suốt như thế lẽ ra phải nhận thấy một điều là, trong gia trang bao nhiêu mỹ nữ tơ tưởng đến người, mỗi Hoa tiểu thư vẫn lạnh lùng thờ ơ ắt phải có nguyên do chứ! Trái tim nàng ấy sớm đã có nơi nương náo rồi a~


Quay lại chuyện cũ. Nói Song Đường phu tử là chó mèo kỵ nhau cũng có cái lý của nó.


Đường phu nhân, ai da~ Con người này thật là vô tư quá thể a~ Trong gia trang có hai hội chủ chốt là Công Hội và Thụ Hội, không giải thích ắt hẳn ai cũng biết ý nghĩa của hai hội này. Tuy nhiên, Đường phu nhân lại là người duy nhất nằm trong Lưỡng Hội. Ông ăn chả, bà ăn nem. Đường lão gia đa tình, Đường phu nhân cũng chẳng ngần ngại ra ngoài hái hoa bắt bướm. Y không phải phường mám gái như lão gia, nhưng gặp nữ nhân nào cũng buông lời lã lướt, lôi kéo về hậu cung của mình, như thể muốn chứng minh cho lão gia thấy rằng, Ngân Bình y cũng đào hoa không kém.


Nhìn vào tưởng đâu bất hòa trong nhà là do đôi bên vụn trộm, thực tế lại phũ phàng hơn thế.


Số là Đường phu nhân có thói hay trêu người, lại quá vô tư để nghĩ đến cảm xúc người khác. Đường lão gia thân đứng đầu gia trang, lòng kiêu hãnh ngất trời, chỉ vì cưa mãi không đỗ Hoa tiểu thư mà đêm nào cũng nghe Ngân Bình y buông lời chế giễu, tất nhiên khó tránh khỏi mâu thuẫn mà xuất ngôn bừa bãi. Lâu ngày trở thành thói quen, chửi nhau không đủ thấm thì chuyển sang động thủ. Gia trang không ngày nào không chứng kiến màn phi thân giao đấu của hai vị trưởng lão a~


Nói như thế hẳn sẽ có kẽ thắc mắc, hai người này, làm thế nào mà trở thành phu phụ?


Ngẫm lại, quả là một giai thoại đáng nhớ từ thời chiến tranh loạn lạc.


Song Mẫn gia trang khi xưa chỉ là một gia tộc nho nhỏ được gây dựng nên bởi Đường Ngân Bình, tọa lạc nơi kinh thành náo nhiệt. Đường Song Lạc lúc bấy giờ là thượng quan triều đình, coi sóc cơ cấu hoạt động trong bộ máy quan lại ở kinh thành. Thường xuyên thăm viếng các đại gia tộc chốn kinh đô, người đã quen biết Ngân Bình. Ngân Bình khi ấy ít bước chân ra giang hồ, chỉ yên vị trong tư dinh, ngày ngày niềm nở tiếp khách cũng như hậu bối. Có lẽ vì sự vô tư niềm nở này, Đường đại nhân có cảm tình với Song Mẫn Gia hơn chăng? Người thường xuyên đến đây hơn, không nói gì nhiều, chỉ lẳng lặng uống trà nhìn lũ trẻ chơi đùa hồn nhiên trong hoa viên.


“Đường đại nhân, ngài có muốn làm cha bọn trẻ không?”


Phụt!


Ai da~ Đường đại nhân là ngày ngày làm việc ở phủ đến mệt mỏi, đến Song Mẫn Gia để tìm chút thanh bình, thế mà trà ngon này, thật nuốt không trôi a~


“Đường phu nhân nói thế là có ý gì?”


“Bổn nương muốn trở thành phu nhân của Đường đại nhân.”


Vâng, chỉ một câu nói đó cùng ánh mắt tự tin cương nghị, Đường đại nhân như thấy được phẩm chất nhất phẩm phu nhân trong Ngân Bình, ngay sáng hôm sau đã đưa kiệu hoa đến đón. Sau đêm tân hôn, Đường phu nhân vẫn cư ngụ và coi sóc Song Mẫn Gia, nhưng bước chân ra đường đã mang hào quang choáng ngợp, người người nhìn thấy phải kính nể. Và, sóng gió cũng bắt đầu từ đó.


Song Mẫn Gia, không rõ vì nguyên nhân gì, đã có mâu thuẫn với các gia tộc khác. Giữa lúc thị phi đang lên, Đường đại nhân, thân là mệnh quan triều đình, lên tiếng vì Song Mẫn thì bị cho là thiên vị, không phân xử trắng đen. Song Mẫn Gia tự thấy kinh thành không phải chốn dung thân, gia nhân từ trên xuống dưới lần lượt bỏ đi, khăn gói lên đường tha phương cầu thực, thất lạc tung tích. Lúc bấy giờ, bên cạnh Đường Ngân Bình chỉ còn lại Đường Song Lạccùng một số huynh đệ tỷ muội thân thích. Sau khi từ quan, Song Lạc dẫn toàn bộ những người còn sót lại của Song Mẫn Gia rời khỏi kinh thành, gây dựng nên Song Mẫn Gia Trang bây giờ.


Quả là một lịch sử hào hùng a~


Ban đầu, không sống cùng một nhà, Song Lạc quả là đã nhìn lầm Ngân Bình y a~ Những tưởng y là một phu nhân phẩm chất ngời ngời, nào ngờ cũng chỉ là một đứa trẻ lớn xác. Từ ngày gia trang ổn định, hầu như chẳng khi nào thấy y ở nhà, mọi việc đều phó thác cho Song Lạc và nghĩa đệ Âu Dương Kỳ Nguyệt. Y tung tăng khắp nơi, lấy bốn bể là nhà, duy chỉ có kinh thành là y không bao giờ đặt chân đến nữa. Y biết rõ, nơi đó không chào đón y. Dù du hý ở đâu, y cũng không quên liên lạc với gia trang thông qua Song Lạc và Kỳ Nguyệt. Mối quan hệ giữa ba con người này, đặc biệt khắng khít a~

.:Hoàn đệ nhất chương:.

Thứ Năm, 9 tháng 4, 2015

[Serie drabble] Both of us - Hai chúng ta [No.1]

No.1
Girlfriend

Sắc trời chạng vạng.

KÍNH COONG!

Cạch!

Bốn mắt nhìn nhau bỡ ngỡ. Cô gái nhìn vào gương mặt người đối diện, dù rất quen nhưng vẫn thấy chỗ không đúng.

- Lu... kas? – Giọng cô thỏ thẻ.

Người đối diện nhìn cô mỉm cười, nụ cười dịu dàng cô chưa bao giờ thấy trên gương mặt bạn trai mình trước đây.

- Em tìm Lukas sao?







Cô gái ôm tách trà nóng trong tay, mắt chốc chốc lại len lén nhìn người ngồi đối diện. Chưa từng nghe Lukas nói mình có anh trai song sinh.

Người con trai ngồi đối diện này, tuy cùng Lukas mang một khuôn mặt, nhưng dường như ngoài khuôn mặt ra, tất cả đều khác biệt.

Mái tóc dài tuy có phần nữ tính, nhưng phong thái trầm tĩnh trưởng thành. Bất luận là lời nói hay cử chỉ, đều đạt một mức dịu dàng nhất định. Người con trai như vậy, nếu theo Lukas học cùng một trường, nhất định sẽ tạo nên một trận sóng gió. Đừng nói đâu xa, bản thân biết rõ mình là bạn gái Lukas, nhưng cô gái vẫn không kiềm được rung động con tim.

- Lukas không về cùng em sao?

- Cậu ấy bảo về trước. Em chợt nhớ cậu ấy có hỏi mượn bài tập mà em chưa đưa, nên hoạt động câu lạc bộ xong em liền chạy đến đây...

Đây không phải lần đầu cô gái bước vào căn nhà này, nhưng là lần đầu nhìn thấy một ai khác ngoài Lukas trong căn nhà này.

Lukas... chưa bao giờ mang bạn gái về khi có mặt Amir.

Amir cầm điện thoại trong tay, do dự một lúc rồi cũng bấm số.

Cô gái kiên nhẫn nhìn về phía Amir chờ đợi, hy vọng một kết quả khác. Vì trước khi đến, cô đã gọi cho bạn trai mình rất nhiều lần, nhưng đầu dây bên kia vẫn không có người bắt máy.

- Nó không bắt máy. – Amir chau mày nhìn vào màn hình điện thoại.

Bên ngoài đêm đen bao trùm. Ánh đèn đường cũng nhập nhoạng rồi bắt đầu soi sáng mọi ngóc ngách.

- Hay là em cứ về trước, khi nào nó về anh bảo nó gọi cho em ngay. Trời tối đi đường nguy hiểm lắm.

Người bình thường nói câu này sẽ nghe như đuổi khéo, nhưng không hiểu sao, vào miệng Amir lại nghe ra một sự ân cần lo lắng đến chân thành.

Cô gái ngẩn người nhìn người con trai trước mặt, ngàn lần thầm mắng con tim đừng loạn nhịp nữa.

- Anh đưa em ra ga.

Amir với lấy chiếc áo khoác dày treo trên giá rồi bước ra mở cửa. Cô gái cũng lặng lẽ theo sau.













Tiết trời lạnh lẽo.

Cô gái không ngừng hà hơi vào đôi bàn tay lạnh cóng. Amir đi bên cạnh, liếc thấy như vậy vài lần, liền cảm thấy không thể làm lơ.

Anh cởi bỏ chiếc găng tay len bên phải đưa cho cô gái, dùng bàn tay phải mình trực tiếp nắm lấy bàn tay trái của cô, cho vào túi áo để sưởi ấm.

Khuôn mặt cô gái giữa trời đông mang một sắc trắng sáng, càng nổi bật đôi gò má ửng đỏ. Mang tai cũng dần ửng lên, không rõ là do trời lạnh, hay là...

- Em mà cảm lạnh, Lukas sẽ giết anh mất.

“Lukas không quan tâm đâu.”

Mi mắt cô gái rũ xuống.

Lukas tuy nóng tính, nhưng rất lạnh nhạt trong chuyện tình cảm. Dù nhận lời hẹn hò, nhưng đến nay số lần cô được Lukas hỏi han chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cô gái thở phà ra một hơi trắng xóa, mắt lại lén nhìn người con trai bên cạnh.

Bàn tay người này thật ấm. Cả giọng nói, cả ánh mắt, cả biểu cảm, đều thật ấm áp.

Giá như...

Giá như... có thể gặp anh sớm hơn...













Cô gái lên tàu, Amir rời ga.

Liếc nhìn bàn tay phải trống trải, anh bất giác bật cười.

Lẽ ra nên đưa luôn cả đôi găng tay cho cô bé.

- Thích không?

Amir dừng lại, nhìn sang cậu trai vừa bắt chuyện với mình, đang đứng tựa lưng vào tường ngay trước nhà ga.

- Đã đi đâu vậy?

Anh đáp lại bằng một câu hỏi, chân tiếp tục bước đi. Cậu trai cũng lười nhác mà nối bước.

- Đi đây đi đó.

- Cô bé lo cho em lắm đấy.

- Vậy sao?

Lời nói hững hờ, hiển nhiên không chứa được bao nhiêu phần quan tâm.

- Anh còn chưa trả lời.

- Thích thì sao? Không thích thì sao?

- Nếu thích, em nhường.

Amir phì cười. Lukas vẻ mặt vẫn thờ ơ.

- Đừng trẻ con như vậy.





















Phịch!

Mặt sách bị che lấp bởi một vật thể vừa được ném đến. Amir ngẩng đầu, cũng chỉ thấy Lukas dửng dưng.

- Quà chia tay.

Amir có chút mơ hồ. Mở hộp ra, là một đôi găng tay len.

- Nói là tặng em, nhưng em cũng không ngốc đến mức không hiểu.

Amir đóng lại nắp hộp, đặt sang một bên, bình thản tiếp tục đọc sách.

- Lần này là chuyển đến đâu?

- Paradiso.

- A, còn tính hè sẽ đến đó du lịch.

Lukas không nói gì, nhưng trong lòng biết rõ, hè này phải đổi sang du lịch chỗ khác rồi.

[Serie drabble] Both of us - Hai chúng ta [Intro]

- Tác giả: Gin Silversword
- Thể loại: shounen-ai, twinscest, school life

Intro

Chúng tôi là song sinh. Sinh ra cùng một ngày, mang cùng một khuôn mặt, nhưng cá tính hoàn toàn khác nhau. À không, chúng tôi đã từng là những đứa trẻ vô âu vô lo, những thằng nhóc nghịch ngợm tuổi mới lớn, chỉ là mọi thứ bắt đầu thay đổi, từ cái ngày định mệnh ấy.

Chúng tôi không có cha. Một tay mẹ chăm lo cho chúng tôi từng miếng ăn giấc ngủ. Cho đến ba năm trước, mẹ chúng tôi qua đời vì tai nạn giao thông.

Sự khác biệt giữa chúng tôi bắt đầu sinh ra và lớn dần kể từ ngày hôm ấy.

Anh ấy trở nên ít nói hơn, trầm tĩnh hơn. Anh ấy bắt đầu để tóc dài, cử chỉ ngày một trở nên dịu dàng. Học hết cấp hai, anh ấy nghỉ học, tìm việc làm để trang trải cuộc sống của cả hai. Chúng tôi suy cho cùng không thể cứ sống nhờ vào họ hàng mãi được. Cứ như vậy, anh ấy trưởng thành trước tuổi mười tám, bỏ tôi lại phía sau, tiếp tục sắm vai một thằng em ngỗ nghịch tuổi nổi loạn.

Tôi biết, anh ấy làm tất cả, chỉ vì muốn cố gắng thay thế mẹ mà thôi.

Amir chết tiệt! Dù anh cố gắng thế nào cũng không thể thay thế được mẹ, vậy tại sao không yên ổn làm một thằng anh trai của tôi đi! Chỉ vì sinh ra trước tôi vài phút mà anh tự cho mình cái quyền bảo bọc người khác hay sao? Chúng ta là anh em, là anh em mà… Làm ơn, hãy để tôi được một lần bảo vệ anh, có được không?

.

.

.

- Lukas? - Amir đặt đĩa trứng ráng cùng miếng bánh mì xuống trước mặt Lukas, khẽ gọi.

- Gì? - Lukas mặt hậm hực, đáp lại một cách thiếu thiện ý.

- Nãy giờ… em cứ nhìn anh hoài… - Amir ngập ngừng, cười gượng gạo.

Lúc này Lukas mới nhận ra, bản thân khi nãy nhìn thấy bóng lưng Amir trong bếp, nhất thời lại suy nghĩ đến chuyện cũ. Nghĩ mãi lại đâm ra quên mất bản thân vẫn chưa di dời ánh mắt khỏi người kia.

Lukas chẳng buồn trả lời, tay cầm nĩa cứ hững hờ chọt chọt vào đĩa trứng trước mặt, lòng đỏ cứ thế loan ra. Amir thấy vậy cũng chỉ biết thở dài, rót một ly sữa đặt cạnh bên cho cậu.

Cuộc sống của họ mỗi ngày đều trôi qua như thế. Lukas đi học, Amir đi làm. Họ lúc nào cũng bên cạnh nhau, nhưng giữa cả hai như có một bức tường vô hình. Đối với đối phương, chính là chỉ có thể nhìn, nhưng mãi chẳng thể nào chạm tới tâm tư của nhau.

Thứ Ba, 17 tháng 3, 2015

Phong Nguyệt - Đệ tam chương

Đệ tam chương

Phong – Hoa – Tuyết – Nguyệt

(Thượng)



Ba ngày sau, Vũ Lâm Phong đã có mặt trước chánh môn của Thánh Hủ Giáo. Đi cùng hắn còn có một vị cô nương vô cùng xinh đẹp, toàn thân khoác y phục đỏ, nước da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt mê hoặc lòng người. Bên cạnh là một thiếu niên tầm mười bốn tuổi, ánh mắt lanh lợi, khuôn mặt khôi ngô dễ mến.



Hoa Ngọc Tư ra mở cổng, vừa nhìn thấy Vũ Lâm Phong đã ngay lập tức tỏ thái độ. Nhưng khi mắt liếc thấy hai người còn lại, đôi chân mày lập tức giãn ra, nét mặt nhu hòa thân thiện. Vũ Lâm Phong nhìn thấy, bất chợt có cảm giác, thời gian sau này ở trong Thánh Hủ Giáo, nhất định không mấy dễ dàng.



“Hai vị đây là?”



Hoa Ngọc Tư hướng hai người kia hỏi.



“Tiểu nữ Diệp Trúc Tuyết, còn tiểu tử này là Liễu Lam Giai. Bọn ta tình cờ gặp Vũ đại hiệp ở chân núi, được biết Vũ đại hiệp đang trên đường đến Thánh Hủ Giáo. Nghe danh quý giáo đã lâu nên cũng có chút tò mò, đã xin phép được đồng hành cùng Vũ đại hiệp đến đây, hy vọng được diện kiến giáo chủ. Không biết có phiền không?”



Diệp Trúc Tuyết chắp tay hành lễ. Nhìn phong thái, Hoa Ngọc Tư lập tức nhận ra, vị cô nương này ắt hẳn phải có bề dày lăn lộn giang hồ.



“Tại hạ Hoa Ngọc Tư, tổng quản Thánh Hủ Giáo. Về vấn đề có phiền hay không, e rằng chỉ có thể để giáo chủ quyết định. Ngọc Tư thật không dám góp lời. Mời các vị đi lối này.”



Hoa Ngọc Tư sau khi chắp tay đáp lễ, liền nép người sang một bên để ba người họ vào.



Diệp Trúc Tuyết chỉ nghe đến đó, liền đoán được ngay sẽ được diện kiến giáo chủ Thánh Hủ Giáo, đối với nàng như vậy là đủ. Vấn đề phiền hay không kia, chẳng qua chỉ nói cho phải phép lịch sự mà thôi.



Lại nói đến Vũ Lâm Phong, dù Hoa Ngọc Tư không thể hiện ra mặt, nhưng rõ ràng từ lúc gặp nhau đến giờ, một câu chào hỏi cũng không có. Chẳng lẽ chuyện lần trước y lại khắc cốt ghi tâm đến như vậy sao?



Hoa Ngọc Tư dẫn ba người họ đi qua một đoạn hành lang nhỏ, liền đến ngay đại sảnh. Vũ Lâm Phong không mấy quan tâm, nhưng Diệp Trúc Tuyết xuất thân từ môn phái lớn, nhìn qua nhìn lại, thầm nghĩ, Thánh Hủ Giáo tiếng tăm như vậy, nhưng cơ ngơi trong thực tế, hình như không được lớn như trong tưởng tượng.



Hoa Ngọc Tư để ba người họ ngồi đợi trong đại sảnh, cho người châm trà mời rồi đích thân đi đánh thức giáo chủ của mình dậy. Vừa nghe nói Giáo chủ Khổng Tước hiện vẫn đang ngủ, Vũ Lâm Phong không lấy gì làm ngạc nhiên, nhưng Diệp Trúc Tuyết và Liễu Lam Giai liền tròn mắt nhìn nhau. Xem ra tin đồn Giáo chủ Thánh Hủ Giáo không biết võ công là thật. Kẻ luyện võ, ai lại ngủ đến mặt trời lên đỉnh thế này?



Ba người họ ngồi đợi đến gần một tuần trà, phía cửa mới thấy thấp thoáng hai dáng người. Nam nhân đi trước mang ngoại hình hệt như lời đồn đại, tóc xanh mắt xanh y phục xanh, toàn thân lam sắc. Có lẽ vì không phải ra ngoài nên lúc này hắn không choàng cái áo choàng lông vũ thường ngày, trông đã giống người hơn rồi. Kẻ đi sau, đương nhiên là Hoa tổng quản, Hoa Ngọc Tư.



Khổng Tước bước vào đại sảnh, ngáp ngắn ngáp dài, mắt nhắm mắt mở, suýt chút nữa đã vấp phải bậc thềm mà ngã. May là có Hoa Ngọc Tư đi sau kịp thời kéo lại. Bộ dáng nhếch nhác nhìn đã biết vừa ngủ dậy, đã vậy tóc còn xõa dài, có phần rối rắm, trông như chưa chải.



Diệp Trúc Tuyết đánh ực một cái. Lần đầu diện kiến, thật ngoài sức tưởng tượng.



“Kỳ Nguyệt huynh, sớm hảo.” Vũ Lâm Phong nhanh chóng ôm quyền chào hỏi.



“Sớm hảo???” Hai người còn lại liền trợn mắt nhìn nhau. Mặt trời chín ngọ vẫn gọi là sớm sao?



Kỳ Nguyệt lười biếng trả lời, xua xua tay cho qua, rồi bước tới ngồi vào ghế. Hoa Ngọc Tư đứng cạnh, rất thản nhiên chải tóc cho hắn, cứ như thể đây đã là việc thường ngày.



“Đệ mang hành lý đến hết rồi chứ?” Kỳ Nguyệt vừa ngáp vừa hỏi.



“Đệ hành tẩu giang hồ, nay đây mai đó, tư trang không nhiều, chỉ mang một tay nải nhỏ.” Lâm Phong vừa nói, vừa chỉ vào tay nải đặt bên cạnh.



Liếc nhìn Diệp Trúc Tuyết cùng Liễu Lam Giai đang sượng ngắc vì không ai ngó ngàng tới, Lâm Phong rất biết điều mà lên tiếng nhắc nhở.



“Kỳ Nguyệt huynh, hai vị đây là…”



Lâm Phong đưa tay về phía hai người họ. Kỳ Nguyệt lúc này mới nhướng một bên mắt lên nhìn qua.



“Tiểu nữ Diệp Trúc Tuyết của Chung Cực Bang, nghe danh giáo chủ đã lâu, nay được diện kiến thật lấy làm vinh hạnh.”



Diệp Trúc Tuyết vội vàng hành lễ. Kỳ Nguyệt ậm ừ đáp lại, mắt nhanh như chớp dán chặt vào thiếu niên bên cạnh nàng.



“Vị thiếu hiệp đây là…”



“Tại hạ Liễu Lam Giai, tham kiến Thánh Hủ giáo chủ.”



Thiếu niên cũng nhanh chóng chào hỏi. Kỳ Nguyệt nhìn y rất lâu, sau lại tựa lưng vào ghế, mắt vẫn không rời đối phương, lưỡi bất giác liếm nhẹ môi trên. Hành động này khiến tất thảy người trong đại sảnh đều nổi cả da gà.



“Liễu thiếu hiệp chẳng hay xuất thân từ môn phái nào?”



Hỏi đến xuất thân của người ta, lý nào vừa gặp đã để vào mắt rồi? Vừa nghĩ đến đây, thật không ai dám nghĩ tiếp đoạn sau nữa.



“T- Tại hạ… vẫn chưa gia nhập môn phái nào cả.” Lam Giai ngại ngùng gãi đầu.



“Thiếu hiệp thấy Thánh Hủ Giáo của ta thế nào?”



Tất cả mọi người đều tròn mắt, nhưng rồi cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Với con mắt tinh tường của Khổng Tước, hắn đương nhiên nhận ra hoa văn hoa cúc được chạm khắc trên cây trâm xiêng qua búi tóc của Lam Giai. Loại hoa văn này vốn không thịnh hành, bởi nó được dùng để nhận biết “đồng loại”.



Lam Giai nghe được ẩn ý mời mọc trong câu nói của Khổng Tước, nét mặt vui mừng thấy rõ.



“Tại hạ chính là tìm đến đây để xin gia nhập Thánh Hủ Giáo, nay được giáo chủ chiếu cố, tại hạ thật không biết dùng lời lẽ nào để miêu tả sự sung sướng lúc này.”



Khổng Tước che miệng cười khúc khích. Hắn nên là kẻ biết ơn mới đúng. Cái nơi khỉ ho cò gáy này mà cũng có người tìm đến xin gia nhập, hắn mỗi ngày nằm mơ còn không thấy.



Sau khi lệnh cho Hoa Ngọc Tư sắp xếp chỗ ở cho Vũ Lâm Phong và Liễu Lam Giai, Khổng Tước lúc này mới bắt đầu tỉnh táo quay sang tiếp chuyện Diệp Trúc Tuyết.



“Diệp cô nương quan hệ thế nào với Liễu thiếu hiệp? Nhìn hai người có vẻ rất khắng khít.”



“Không giấu gì giáo chủ, tiểu nữ cùng tên tiểu tử đó là người một nhà. Đều xuất thân từ Hắc Dâm Tộc.”



“Hắc Dâm Tộc?”



Vừa nghe đến cái tên này, mắt Khổng Tước sáng lên. Hôm nay trúng số sao?



Được một lúc, hắn như nhớ ra điều gì, vẻ mặt xịu xuống, thở dài.



“Hây da~ Tiếc là cô nương đã thuộc về Chung Cực Bang, nếu không ai gia cũng muốn thu nạp cô nương cho bổn giáo.”



“Chung Cực Bang tuy từng lừng lẫy khắp Ngũ Châu, nhưng gần đây bắt đầu suy yếu vì mâu thuẫn nội bộ, rất nhiều đệ tử rời đi. Xem ra cũng không tồn tại được bao lâu nữa.” Diệp Trúc Tuyết từ tốn giải bày, nét mặt mang chút hoài niệm.



“Vậy cô nương cũng rời Chung Cực đi. Ai gia sẵn sàng mở rộng vòng tay chào đón cô nương.”



Diệp Trúc Tuyết sững người nhìn hắn. Không biết nên khen hắn biết nắm bắt thời cơ hay mặt dày không biết liêm sỉ đây?



“Đa tạ giáo chủ đã có lòng. Tiểu nữ thật rất muốn, nhưng Chung Cực đối với tiểu nữ có ơn rất lớn, huynh đệ tỷ muội ở đó cũng rất tốt với tiểu nữ, không thể nói muốn đi là đi.”



“Ai gia chỉ nói vậy thôi. Ai gia hiểu cảm giác gắn bó đối với đồng môn của mình mà. Cô nương sau này nếu thích cứ đến đây chơi, không phải ngại. Khi nào quyết định rời Chung Cực Bang thì cho ai gia hay.”



Khổng Tước dịu giọng, môi mỉm cười nhẹ. Nét mặt có thể nói là giống người bình thường nhất trong số mớ biểu cảm biến thái thường ngày của hắn. Nhìn nụ cười ôn nhu trìu mến đó, Diệp Trúc Tuyết bất giác cảm thấy trong lòng dâng lên nỗi xúc động nghẹn ngào.







Thời gian sau đó, vì Liễu Lam Giai lưu lại Thánh Hủ Giáo, Diệp Trúc Tuyết cũng thường xuyên lui tới cùng Khổng Tước đàm đạo. Cả hai ngày một trở nên thân thiết, sớm kết thành huynh muội. Thỉnh thoảng, Khổng Tước dẫn nàng đến Đào Viên, cốt yếu để khoe khoang ái nhân vạn người mê của hắn, Hồ Vương. Tuy nhiên, Diệp Trúc Tuyết gặp Hồ Vương thì liền khắc khẩu, cho nên, tần suất gặp nhau cứ thế thưa dần, chung quy cũng chẳng có gì tốt đẹp để nhắc đến.



“Huynh à, muội có điều này thắc mắc lâu rồi.”



Trúc Tuyết đặt tách trà xuống, ghé sát lại gần nói nhỏ như thể đang bàn thiên cơ bất khả lộ.



“Sao sao?”



Khổng Tước cũng rất hưởng ứng, ghé sát tai vào thì thầm.



“Muội biết là hắc đạo cướp bóc để có tiền, nhưng ban đầu thì huynh lấy đâu ra tiền để gây dựng Thánh Hủ Giáo vậy?”



Đầu mày Khổng Tước khẽ giật.



Thứ nhất, nghĩa muội của hắn vừa khẳng định Thánh Hủ Giáo là tà giáo. Thứ hai, hỏi hắn lấy đâu ra tiền, khác nào đang gián tiếp bảo hắn rõ ràng trông không khác một tên ăn không ngồi rồi?



“E hèm!”



Khổng Tước hắng giọng, cố làm ra vẻ huynh trưởng uy nghi lẫm liệt.



“Thứ nhất, Thánh Hủ Giáo của ta không phải hắc đạo. Bọn ta làm ăn chân chính, tuyệt không phải hạng đầu trộm đuôi cướp.”



“Làm ăn chân chính? Là làm gì?” Rõ ràng cơ ngơi eo hẹp, nhân lực ít ỏi, càng không thấy buôn bán gì ở các trấn, nói ra bốn chữ “làm ăn chân chính” chỉ khiến người ta cảm thấy thêm phần mờ ám.



“Đánh uyên ương.” Khổng Tước hất mặt, làm ra vẻ rất tự hào.



“Hả?” Trúc Tuyết lập tức méo mặt.



“Chắc muội không biết, chứ dạo gần đây loại hình dịch vụ này được ưa chuộng lắm. Xuất phát từ nhu cầu chia rẽ uyên ương của người ta đó mà. Tự thân không làm được thì chỉ cần bỏ ra ít tiền, Thánh Hủ Giáo bọn ta sẽ lo liệu chu toàn, dàn dựng hết sức tự nhiên luôn.”



Khổng Tước ngồi diễn tả việc “làm ăn chân chính” của mình hết sức hăng say. Trúc Tuyết vừa nghe chỉ có thể lén trút một giọt mồ hôi khỏi trán. Thì ra, Thánh Hủ Giáo đích thực là tà giáo. Không nói ra cũng đoán được, nam nhân trong cặp uyên ương bị chia rẽ chắc chắn sẽ vì một lý do nào đó mà trở thành đoạn tụ.



“Vậy… còn câu hỏi của muội? Huynh chắc chắn đâu thể làm cái dịch vụ này trước khi có Thánh Hủ Giáo đúng không?”



Trúc Tuyết tỏ thái độ dè chừng, chuẩn bị tâm lý cho câu trả lời tiếp theo.



“À, cái đó, nói ra ta cũng ngại lắm.”



Khổng Tước gãi đầu, làm ra vẻ gượng ép. Trúc Tuyết chỉ có thể trơ mặt ra mà nghĩ “Huynh mà cũng biết ngại sao?”.



“Cơ mà, nếu muội muốn biết thì ta cũng không giấu làm gì. Số là, chỗ tiền xây cất nơi này, đều do ta tích góp dành dụm lúc ở rể Cầm Thi Gia Trang.”



Nghe đến đây, Trúc Tuyết liền một cơn chấn động. Ở rể? Vậy ra đoạn tụ cũng có thể có vợ sao???



“Huynh nói, Cầm Thi Gia Trang ở Thập Tam Châu?”



Thật ra nàng muốn hỏi thẳng “Người như huynh mà cũng có vợ sao?”, nhưng không hiểu sao ra tới miệng lại đổi thành hỏi về Cầm Thi Gia Trang.



“Đúng vậy. Năm xưa ta có quãng thời gian ở Thập Tam Châu, vì chuyện này chuyện kia mà có se duyên kết tóc với ái nữ của Cầm Thi Gia Trang, bọn ta còn có cả con nữa cơ.”



Khổng Tước chống cằm, mắt nhìn xa xăm đầy hoài niệm. Phải, hắn từng có một đứa con gái, từng cưng chiều hết mực, đi đâu cũng dẫn theo. Nhưng, đã không còn nữa rồi.



Nghe đến đây, Trúc Tuyết chấn động lần hai. Nhưng nhìn thấy nét mặt nhuốm đầy tâm sự này của hắn, nàng cũng không khỏi chạnh lòng, dù cái chuyện bản thân vừa nghe, cứ cảm giác quá nửa là bịa đặt, không cách nào tin nổi.



“Ta vốn là một tên vô công rỗi nghề, phiêu bạc khắp nơi. Có thể ở rể Cầm Thi Gia Trang giàu có bậc nhất là phước đức ba đời rồi. Nhưng, cuộc sống ở đó như địa ngục vậy. Phu nhân của ta lúc nào cũng kè kè bên cạnh, nhất cử nhất động của ta đều phải theo ý nàng. Có quãng thời gian nàng đi thương vụ, ta ở nhà tuy có chút trống trải nhưng thoải mái vô cùng, cứ như vậy mà nhàn nhã chăm con, hạnh phúc biết bao.”



Khổng Tước ôm mặt, nhớ đến khuôn mặt bầu bĩnh của tiểu hài tử, cười đến mãn nguyện. Nhìn cái biểu cảm hạnh phúc khi được chăm con này, Trúc Tuyết chỉ nghĩ, hắn bị người ta thượng là phải rồi.



“Vậy… đứa trẻ bây giờ thế nào?”



“Chết rồi.”



Giọng Khổng Tước đanh lại lạnh lùng. Trúc Tuyết biểu tình kinh hãi.



“Thời gian sau đó, ta vì không chịu được giam cầm, sau khi dành dụm được ít của riêng, cũng không màn đến gia trang nữa, cứ như vậy mà ngao du sơn thủy, rất ít khi về nhà. Phu nhân của ta ở nhà chờ đợi hết kiên nhẫn, cho người bắt ta về, ta liền tìm cách trốn biệt suốt nửa tháng. Cuối cùng, nàng nổi trận lôi đình, tống ta ra khỏi gia trang, xóa tên ta khỏi gia phả. Lúc ta trở về thì không được vào nhà nữa. Còn… con gái ta… sau đó mới nghe miệng đời kể lại, nàng trong lúc tức giận, đã lỡ tay bóp chết nó rồi.”



Giọng Khổng Tước đều đều đến thẫn thờ, nhưng nắm tay đã siết lại rất chặt. Trúc Tuyết cảm thấy phần nào có thể thấu hiểu hắn lúc này, nhưng trong tâm trí vẫn không tránh khỏi choáng váng. Gần gũi hắn lâu như vậy, cũng chỉ thấy một bộ mặt vô liêm sỉ, thật không thể ngờ hắn lại có một quá khứ bi thương đến thế.







Sau hôm đó, mọi chuyện cũng không có gì thay đổi. Trúc Tuyết vẫn đều đều đến Thánh Hủ Giáo, Khổng Tước vẫn đều đều đến Đào Viên. Cho đến một ngày, Thánh Hủ Giáo ở nơi khỉ ho cò gáy bất chợt nhận được một lá thư, tên đề gửi đích danh giáo chủ, Âu Dương Kỳ Nguyệt.



Khổng Tước đọc xong thư, biểu tình lập tức trầm xuống, lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm hoi.



“Có chuyện gì sao?” Hoa Ngọc Tư lo lắng hỏi.



“Một năm rồi.” Khổng Tước cười khổ.



Hoa Ngọc Tư chau mày. Thường ngày thấy hắn vui vẻ, đê tiện, mặt dày, vô liêm sỉ đã quen rồi, nhìn thấy hắn thế này, y thật có chút không thoải mái.



“Thư gì vậy?”



“Là thư mời ăn tối.”



Hoa Ngọc Tư càng thêm khó hiểu. Bình thường được đi ăn chùa như vậy, hắn chỉ hận không thể vác cả tông ti họ hàng theo ăn sạch nhà người ta, bây giờ lại lưỡng lự là thế nào?



“Từ Cầm Thi Gia Trang.”



Hoàn đệ tam chương