Đệ nhị chương
Phu thê Song
Mẫn Vương Tử
Âu
Dương, dòng họ đứng thứ nhì gia trang, hiện trong gia trang chỉ có hai thành
viên trụ cột của dòng họ này là Âu Dương Thiên Song và đệ đệ cùng cha khác ông
nội của nàng, Âu Dương Kỳ Nguyệt.
Âu
Dương Thiên Song ở chương trước cũng đã có đề cập đến, nên hôm nay chúng ta sẽ
nói sơ qua kẻ được Đường Gia tin tưởng giao trọng trách coi quản gia trang, có
thể nói, trong gia trang này, hắn là kẻ dưới một người trên vạn người, Âu Dương
Kỳ Nguyệt.
Ai
da~ Nói về tên này, thật không thể dùng ba chữ “nói sơ qua” mà kể hết được a~
Âu
Dương Kỳ Nguyệt, tên thật là Vương Hoa Thiên, xuất thân từ dòng dõi vương giả
nên tính cách so với dân giang hồ thì đúng là có phần méo mó. Dù đi đến đâu hắn
cũng luôn vác theo trên mặt bốn chữ “Song Mẫn Vương Tử” cao quý, mà cái sự thật
phũ phàng là, trong một gia trang thì làm quái gì có cái tước hiệu “Vương Tử”???
Nếu
điều tra kỹ hơn thì đúng là có một tin đồn thất thiệt thế này, Vương Hoa Thiên
trước kia nghe đâu là con cháu hoàng tộc, do không thích sự cạnh tranh khốc liệt
chốn quan trường, hắn đã rời cung và ẩn cư tại Ngân Kiếm Các, một tiểu các nằm
sâu trong Tĩnh Hoa Lâm, ngày ngày hành nghề múa bút với nghệ danh Âu Dương Kỳ
Nguyệt, từ bỏ hẳn tên thật vì không muốn dính líu đến triều đình.
Chuyện
hắn có mặt tại Song Mẫn Gia, âu cũng là do duyên số.
Hôm
ấy, kinh thành có hội. Người người tấp nập xúng xính kéo vào thành. Hắn tuy
ngoài miệng bảo là ẩn cư, song lại là người ham hố thích khoe mẽ, hiển nhiên
không thể bỏ qua cơ hội xuất hiện trước công chúng thế này. Và tại đây, cuộc đời
hắn đã bước sang một trang mới.
Hắn
đã gặp Đường Ngân Bình.
Ngân
Bình vì mến mộ vẻ ngoài phong lưu tao nhã của hắn, giữa người người đông đúc,
đã tìm cách tiếp cận mà bắt chuyện. Nói về độ mám gái, hắn so với Đường lão gia
cũng là kẻ tám lạng người nửa cân. Ngân Bình y nhan sắc mặn mà như thế, hắn lẽ
nào lại làm ngơ?
Một
thời gian sau, được tin Ngân Bình gây dựng nên Hoàng Thôi Tộc (tiền thân của
Song Mẫn Gia), hắn cũng thường xuyên đến kinh thành viếng thăm. Nhiều lần được
Ngân Bình lôi kéo trở thành người của gia tộc, hắn đều từ chối khéo, chỉ dám
làm lữ khách để tránh thị phi. Và tại Hoàng Thôi Tộc này, hắn đã gặp nàng, Diệp
Lam Ca – Diệp tổng quản của gia tộc.
Vào
giây phút đầu tiên nhìn thấy nàng, nhìn thấy ánh mắt cương nghị của nàng, nhìn
thấy thái độ làm việc nghiêm khắc của nàng, hắn đã biết, hắn muốn có được nàng.
Nhưng, hắn tuy mang vẻ ngoài đào hoa, nhưng thực chất chỉ là kẻ nhút nhát. Hắn
chỉ dám ngày ngày đến Hoàng Thôi Tộc nhìn trộm nàng mà không dám hé nửa lời.
Một
đêm nọ, giông bão ập đến, gió rít đến rợn người. Ngồi trong Ngân Kiếm Các, hắn
thấy bồn chồn, dự cảm chẳng lành. Ngay sáng hôm sau, phi ngựa đến kinh thành, hắn
bàng hoàng khi thấy, Hoàng Thôi Tộc giờ đây chỉ còn một đống đổ nát tro tàn. Nước
mắt hắn ứa ra, tim thắt lại. Hắn sợ hãi, nhảy xuống ngựa, lao vào tìm kiếm xem
còn ai sống sót không. Hắn cứ thế bới móc đến nỗi bộ y phục lụa là đắt tiền
trên người cũng rách ươm. Đến lúc tưởng chừng như vô vọng, hắn chỉ biết gào
thét cái tên “Lam Ca”.
“Ha,
hóa ra Âu Dương công tử đây là đang tương tư Lam Ca tiểu nữ nhà tại hạ?”
Hắn
quay lại, Ngân Bình thương tích đầy mình, thở không ra hơi vẫn có thể buông lời
trêu ghẹo. Hắn hoảng hốt nhanh chóng chạy đến đỡ lấy thân thể mềm oặt của y.
“Ngân
Bình! Tỷ không sao chứ???”
“Còn
hỏi nữa! Mau kiếm chỗ cho ta trị thương, sắp chết rồi đây này!”
Đưa
Ngân Bình về Ngân Kiếm Các chữa trị, hắn mới bắt đầu hỏi rõ ngọn ngành.
“Lam
Ca và những người khác đâu? Sao chỉ còn mỗi mình tỷ?”
“Đi
hết rồi. Lam Ca muội ấy thương tích không nhẹ đâu.”
“Sao
cơ? Vậy nàng ấy hiện đang ở đâu?”
“Chắc
đang dưỡng thương ở đâu đó. Mọi người phân tán, không cách nào liên lạc.”
“Suy
cho cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Bạch
Liên Thánh Hội.”
“?”
“Trong
gia tộc có người đắc tội với Thánh Hội, ta với Lam Ca sang đó tạ tội, bị bắt giữ,
tra tấn dã man. Sợ liên lụy mọi người, ta ra lệnh sơ tán, tự thiêu dinh thự.”
Nghe
đến đây ánh mắt hắn đanh lại, nắm tay siết chặt.
Những
ngày sau đó, Ngân Bình ở chỗ hắn dưỡng thương, tinh thần suy sụp khá nhiều, y gần
như chẳng còn ý chí sống nữa. Không nỡ nhìn y như vậy, hắn lên đường tìm kiếm
người của Hoàng Thôi Tộc khi xưa. Hắn tha thẩn khắp kinh thành, gặp ai cũng hỏi
“Các hạ có phải người của Hoàng Thôi Tộc không?”. Quả là một việc làm ngu ngốc,
bản thân tự trách sao năm xưa chỉ làm lữ khách, ngoài Ngân Bình và Lam Ca ra, hắn
chẳng biết thêm một ai thuộc gia tộc. Nhưng, trời không phụ lòng người. Trong
chuyến đi này, hắn đã gặp mỹ nữ Hoa Lam Huệ, sau này kết nghĩa thành huynh muội,
vào sinh ra tử.
Sau
khi tập hợp được kha khá, hắn mở một cuộc họp nhỏ do Ngân Bình đứng đầu. Trong
cuộc họp, mọi người ra sức thuyết phục Ngân Bình khôi phục gia tộc. Trong đó phải
kể đến Diệp Y Thần, một tác gia sống ẩn dật, bằng hữu của Kỳ Nguyệt, sau khi
nghe chuyện đã có mặt tại cuộc họp, góp sức khôi phục gia tộc chốn kinh thành dưới
cái tên mới, Song Mẫn Gia.
Ai
da~ Song Mẫn Gia Trang thật đã trải qua muôn vàn trắc trở để được như ngày hôm
nay a~
Vốn
đã gắn bó với gia trang từ thuở sơ khai, trải qua bao nhiêu trận chiến sinh tử,
mất mác không ít, cuộc đời lên voi xuống chó liên hồi, thành ra tính cách Âu
Dương Kỳ Nguyệt có phần lệch lạc.
Để
miêu tả con người hắn, chỉ có thể nói bằng “tứ tự”: tự kiêu – tự luyến – tự sướng
– tự kỷ.
Trong
đó, đáng chú ý nhất là “tự luyến”. Nói thẳng ra, tên này mắc bệnh tự yêu bản
thân mình.
Minh
chứng cụ thể chính là một mẩu chuyện nhỏ lúc gia trang đã vào thời yên bình.
Hôm
ấy trời trong trẻo, Kỳ Nguyệt nhàn rỗi nằm phẩy quạt chiêm ngưỡng họa đồ trước
mặt.
“Ca
Ca, nàng xem, nam nhân trong tranh chẳng phải là nhan sắc phi thường, khôi ngô
xuất chúng, một trong một vạn sao? Ta dù đã ghi danh vào Công Hội cũng không thể
nào cưỡng lại vẻ đẹp này. Nàng nói có đúng không?”
Lam
Ca nhìn bức tranh tự họa của phu quân mình treo trên tường, rồi lại nhìn ánh mắt
mơ màng của hắn, chỉ biết ngán ngẩm thở dài ra khỏi phòng.
“Mặc
kệ chàng.”
Mặc
cho nương tử mình rời đi, mắt hắn vẫn dán vào bức họa đồ, mải mê chiêm ngưỡng,
rồi không ngừng buông lời hoa mỹ bình phẩm.
Diệp
Lam Ca quả thật đã quá quen với căn bệnh nan y này của phu quân mình. Ngẫm lại
vẫn chẳng hiểu vì sao khi xưa lại chấp nhận lời cầu hôn của hắn.
“Ta
đã cùng Ngân Bình tỷ gây dựng lại gia tộc, chức tổng quản vẫn để đó chờ nàng ngồi
vào. Từ giờ, ta nguyện sát cánh cùng gia tộc, bảo vệ nàng và mọi người, nàng
không phải lo gì cả.”
“Ta
đã dõi theo nàng từ rất lâu rồi, nay có chỗ đứng trong gia tộc mới dám ngỏ lời.
Nàng làm nương tử ta nhé!”
Ai
da~ Lam Ca nàng quả thật đã bị cái ngoại hình hào nhoáng và mấy lời ngon tiếng
ngọt đó dụ dỗ rồi a~ Ai bảo hắn giỏi ra vẻ quá làm gì! Cứ ngỡ là người phong
lưu nho nhã, ra cũng chỉ là một đứa trẻ lớn xác chẳng kém gì Ngân Bình. Ngày bị
tri kỉ phản bội trong trận chiến với Bạch Liên Thánh Hội, hắn chỉ biết gục vào
vai Lam Ca mà khóc suốt hai ngày liền. Chưa kể, hắn lại là chúa lười biếng. Tự
xưng là văn hào sĩ tử, thế mà một quyển sách hai năm trời cũng không đọc hết. Hắn
viết văn, tư liệu cũng chẳng thèm tìm tòi, để nương tử hắn phải ngày đêm nghiên
cứu để biên tập lại cho hắn trước khi xuất bản. Con người này, tự hỏi, nếu
không có nương tử bên cạnh, hắn có thể làm được gì?
Về
phần Diệp Lam Ca, thân thế của tiểu nữ này cũng vô cùng phức tạp. Nàng vốn xuất
thân từ Bạch Liên Thánh Hội. Sau khi nhận lời làm tổng quản cho Hoàng Thôi Tộc,
nàng liền bị Thánh Hội gán cho cái mác “kẻ phản bội”, là cái cớ để Hoàng Thôi Tộc
(hay Song Mẫn Gia) luôn nằm trong tầm ngắm xóa sổ của Thánh Hội. Sau nhiều trận
chiến liên miên, do không thể tiếp tục câm lặng chứng kiến cái tên nương tử
mình bị treo trên bảng đen của Thánh Hội, bị lũ tiểu tử mang ra lăng mạ, Kỳ
Nguyệt đã lấy hết can đảm, đơn thân độc mã bước vào Thánh Hội, trình bày ý nguyện
xóa tên nương tử khỏi gia phả. Kể từ lúc đó, Lam Ca chính thức trở thành người
của Song Mẫn.
Có
thời chiến, ắt hẳn có thời bình. Dù ngắn ngủi, nhưng cũng có bao chuyện đáng nhớ.
Vào thời Song Mẫn Gia còn yên bình chốn kinh thành, đã có một chuyện xảy ra với
đôi phu tử này nhưng rất ít người biết đến.
Đó
là vào một ngày bình thường như bao ngày khác...
“Phu
nhân, phu nhân, có người đến tìm Diệp tổng quản!”
Chỉ
cần là chuyện của nương tử mình, Ngân Bình chưa kịp ra mặt thì Kỳ Nguyệt đã tự
khi nào đứng sẵn ở cổng.
Nam
nhân đứng trước chánh môn tướng mạo phong trần, gương mặt vô cùng điển trai.
Tuy nhiên, nét mặt này có phần không giống với người kinh thành.
“Vị
huynh đài đây, chẳng hay quen biết thế nào với nương tử của tại hạ?”
Giọng
Kỳ Nguyệt đanh lại, ánh mắt có phần không mấy thiện cảm.
Nam
nhân kia vừa nghe đến hai chữ “nương tử” tỏ vẻ ngạc nhiên, lướt ánh mắt săm soi
nhìn Kỳ Nguyệt từ đầu đến chân, trong đầu thầm nghĩ “Dù có là nam nhân, nhưng
thế này chẳng phải yếu đuối ẻo lả quá hay sao? Lam Ca lý nào lại chấp nhận gả
cho một tên bán nam bán nữ thế này?”
Cố
giấu vẻ hoài nghi, y chỉ cười giả lả.
“Tại
hạ là bằng hữu của Diệp huynh, ca ca của Lam Ca. Được biết muội ấy đang cư ngụ
tại đây, hôm nay có dịp đi ngang, chỉ muốn ghé sang chào hỏi một tiếng.”
“Nương
tử của tại hạ hiện không có nhà. Nàng ấy đi từ sáng chắc cũng sắp về rồi. Nếu
không ngại mời huynh đài vào trong nhấm nháp chút trà trong thời gian chờ đợi.”
Kỳ
Nguyệt dẫn nam nhân kia vào đại sảnh, cho người pha trà thếch đãi. Ngân Bình
nghe nói có khách, chỉnh trang xiêm y điệu đà bước ra. Vừa nhìn thấy mỹ nam tử,
mắt y sáng rỡ như bắt được vàng.
“Ai
da~ Lâu rồi không có khách phương xa đến thăm viếng, lại còn là một nam nhân
khôi ngô tuấn tú thế này, thật vinh hạnh cho bổn nương a~”
“Ngân
Bình tỷ, xin cẩn thận lời nói. Đường đại nhân biết được, e là không hay.” Kỳ
Nguyệt chau mày, sau lại quay sang vị lữ khách kia. “Mạn phép hỏi danh tính các
hạ để tiện xưng hô.”
“Tại
hạ, tên một chữ Nguyên.”
“A, vậy ra là Nguyên huynh. Tại hạ Âu Dương Kỳ Nguyệt,
phu quân của Lam Ca.”
“Tại hạ tự nãy giờ có một điều thắc mắc, chẳng hay Âu
Dương công tử có thể giải đáp?”
“Huynh cứ nói.”
“Công tử... có thật là nam nhân?”
Cạch!
Ngân Bình tự nãy giờ bị bơ, vừa đặt mạnh tách trà xuống
bàn đã thu hút được sự chú ý của hai người kia.
“Nguyên công tử, Lam Ca của chúng tôi đã về. Công tử có
muốn gặp muội ấy luôn không?”
Nụ cười đó của Ngân Bình, thoạt nhìn có vẻ thân thiện,
nhưng thực chất luôn ẩn chứa hàm ý.
“A, được vậy thì tốt quá.”
“Vậy chúng ta đi thôi. Công tử, mời.”
Nguyên công tử rời đi, Ngân Bình cũng nối bước. Trước khi
đi còn ngoảnh lại nhếch cười với Kỳ Nguyệt. Kỳ Nguyệt vẫn đứng đó, gương mặt thất
thần.
Đêm đó, Nguyên công tử ở lại Song Mẫn Gia. Y và Lam Ca
hàn thuyên suốt cả đêm ngoài hoa viên. Lam Ca xa nhà, này gặp lại người thân, hẳn
là có rất nhiều tâm sự giải bày.
Kỳ Nguyệt từ thư phòng, lặng lẽ phóng tầm nhìn ra hoa
viên. Đêm trăng thanh gió mát, hai người họ một nam một nữ ngồi trong hoa viên ẩm
trà thưởng nguyệt, trông rất xứng đôi. Kỳ Nguyệt, bất giác thở dài.
“Huynh đang lo ngại về kẻ đó?”
“Kỳ Thần?”
Liễu Kỳ Thần, cháu ngoại của Đường Ngân Bình, tuy tuổi
còn nhỏ nhưng đã luôn tỏ ra là một tên nhóc hiểu chuyện. Vì tính cách hợp nhau
đến kỳ lạ, tiểu tử này đã sớm cùng Kỳ Nguyệt kết huynh đệ ngay từ những ngày đầu.
“Đệ hiểu huynh mà. Trông y đáng ngờ lắm! Kẻ ngốc cũng có
thể thấy y có ý với Lam Ca tỷ.”
“Lam Ca, ta không thể biết được nàng ấy nghĩ gì. Từ trước
đến giờ, chuyện gì cũng là thuận theo ý ta. Đôi khi ta lại nghĩ, nàng ấy cho rằng
bản thân mang ơn ta vì ta có công gây dựng lại gia tộc nên mới nhận lời cầu hôn
của ta. Đúng là suy cho cùng, đâu có ý do gì để một tiểu thư đài các như nàng ấy
chấp nhận làm vợ một...”
“Chẳng phải huynh yêu tỷ ấy sao? Chẳng phải huynh luôn cố
gắng mang lại hạnh phúc cho tỷ ấy sao? Chẳng phải ở bên huynh tỷ ấy đã luôn cười
rất vui vẻ sao? Chẳng phải cả gia tộc này không đôi phu phụ nào có thể sến súa
bằng hai người sao? Dù người khác nói gì, trong lòng đệ chỉ có Nguyệt Ca, đứa
nào dám ship Nguyên Ca đệ chém chết!”
“À... ờ... Kỳ Thần, hình như chúng ta đi lạc đề rồi.”
“Ơ, thế huynh đang nói về vấn đề gì?”
“Ý ta là, ta... không phải nam nhân... Nguyên huynh là bằng
hữu của ca ca Lam Ca. Chuyện này mà đến tai ca ca của nàng ấy, ta e sẽ có chuyện
không hay.”
“Ý huynh là chỉ cần bịt miệng kẻ tên Nguyên kia thôi chứ
gì?”
Kỳ Thần hắc hắc cười gian xảo. Kỳ Nguyệt tỏ chút lo ngại,
nhưng Kỳ Thần là người hiểu chuyện, ắt hẳn không làm càng.
Khuya hôm đó, mọi người đều trở về phòng. Kỳ Nguyệt cố cư
xử bình thường, sớm lên giường đắp chăn ngủ. Vị khách kia cũng trở về căn phòng
đã được chuẩn bị cho khách.
Đêm khuya, phòng Nguyên thiếu hiệp chợt nghe tiếng gõ cửa.
Với kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, y lập tức nắm chặt bảo kiếm trong tay.
“Ai?”
“Tiểu nữ Hoa Lam Huệ, phụng mệnh phu nhân mang rượu đến.
Đêm khuya gió buốt, phu nhân sợ Nguyên đại hiệp không quen khí trời chốn kinh
thành, nên có chút rượu uống cho ấm lòng.”
Giọng nói trong trẻo đến mê người khiến Nguyên thiếu hiệp
cũng lơi lỏng cảnh giác. Vừa mở cửa ra, trước mặt y là dung mạo thiếu nữ xinh đẹp
tuyệt trần, thân hình mảnh mai nhưng ánh mắt cương nghị, thật khiến nam nhân
nào cũng muốn ôm vào lòng mà hết mực sủng ái.
Nhìn ánh mắt mang một chút thẩn thờ của Nguyên thiếu hiệp,
khóe môi Lam Huệ khẽ nhếch lên, che giấu một nụ cười ẩn ý.
“Nếu Nguyên đại hiệp không phiền, cho phép Lam Huệ được hầu
rượu ngài đêm nay.”
Khẽ lướt ánh mắt ma mị, không đợi người kia kịp phản ứng,
Lam Huệ đã mang khay rượu bước thẳng vào phòng.
Xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nàng không tin đêm
nay không thể bịt miệng gã tên Nguyên kia.
“Nguyên công tử, ngài nói xem, Âu Dương ca của tiểu nữ có
phải là rất hợp với Lam Ca tỷ không?”
“Hoa cô nương thật sự nghĩ như vậy sao? Ta lại không thấy
vậy.”
“Ban đầu tiểu nữ cũng không nghĩ vậy đâu. Nhưng ở chung
lâu ngày, nhìn cái cách ca ca chăm sóc, cưng chiều, bảo vệ tỷ ấy, trên dưới
Song Mẫn Gia không ai không khỏi trầm trồ.”
“Đến mức như vậy sao? Nhưng đằng nào y cũng là nữ nhân,
Lam Ca cần một chỗ dựa vững chắc hơn thế.”
“Ý ngài là, ngài thích hợp hơn?”
“Ta không có ý đó. Đúng là ta có tình cảm với Lam Ca,
nhưng nếu nàng ấy tìm được một người đáng tin cậy, ta tuyệt sẽ không có ý kiến.”
“Vậy ngài định nói lại với ca ca của tỷ ấy về việc này?”
“Ta e là vậy. Thân là bằng hữu, thấy chuyện không hay xảy
ra với tiểu muội của huynh ấy, ta sao có thể im lặng?”
“Chuyện không hay?”
Hoa Lam Huệ không kiềm được tức giận, đứng bật dậy chau
mày lớn giọng.
“Đệ đã bảo giết quách hắn đi cho xong.”
Nguyên thiếu hiệp tự nãy giờ tiếp chuyện với Hoa Lam Huệ
đã quên mất cảnh giác, tự khi nào trên cổ đã bị kề một lưỡi dao sắc nhọn, chưa
kể, kẻ đang khống chế y chỉ là một tiểu tử tầm mười hai tuổi.
“Kỳ Thần, đừng làm càng.”
Hoa Lam Huệ lôi ra từ trong tay áo một viên thuốc màu
đen, mắt hướng Nguyên thiếu hiệp đang bị kiềm kẹp, môi nở một nụ cười hắc ám.
“Nguyên đại hiệp hành tẩu giang hồ, cần tay chân là
chính, chắc không nhất thiết dùng đến cái miệng đâu nhỉ?”
“C- Cô nương định làm gì?”
“Ngài yên tâm. Không đau lắm đâu. Chỉ hơi rát cổ một
chút, rồi sớm thôi, ngài sẽ không thể mở miệng được nữa.”
Nguyên thiếu hiệp vừa định dùng sức thoát ra, nhưng không
may, lúc này mới chợt nhận ra toàn thân đã bị điểm hết huyệt đạo.
“Là hắn sai các ngươi làm việc này? Thật đê tiện!”
“Câm miệng cho ta!”. Kỳ Thần từ phía sau lưng y quát lớn,
lưới dao miết nhẹ tạo nên một đường đỏ trên cổ y. “Nếu ngươi không nuôi ý định
chia rẽ hai người họ, bọn ta cũng không đê tiện đến mức lén huynh ấy làm chuyện
này.”
Hoa Lam Huệ tức giận, vừa bóp miệng y định cho thuốc vào
thì bất chợt bên ngoài có động tĩnh.
“Thích khách! Có thích khách!”
Hoa Liễu hai người nhìn nhau tỏ chút hoang mang rồi cùng
lao thẳng ra ngoài, mặc cho Nguyên thiếu hiệp đang loay hoay tự giải huyệt.
Bên ngoài nhốn nháo vô cùng. Mọi người đều tập trung đến
hậu viên, chỉ thấy trên nóc nhà đang có hai bóng người giao đấu quyết liệt. Một
bên là Âu Dương Kỳ Nguyệt, đầu tóc rối bù, xiêm y xốc xếch, hẳn là đang ngủ đã
bị đánh thức. Một bên là hắc y nhân, vải che nửa mặt, hẳn là thích khách. Thích
khách mò đến khiến Âu Dương Kỳ Nguyệt phải đích thân ra tay khi chưa kịp xiêm y
chỉnh tề, hẳn là đến hành thích Diệp Lam Ca. Những chuyện như thế này xảy ra
như cơm bữa, khiến mọi người trong Song Mẫn Gia chỉ lướt sơ qua cũng biết đầu
đuôi như nào.
Nhưng có một điều là, thích khách lần này được phái đến,
công phu hơn hẳn bọn tép riêu trước đây.
Giao đấu một lúc, Âu Dương Kỳ Nguyệt bất cẩn, để lưỡi kiếm
của kẻ kia lướt qua, tạo thành một vệt trên mặt. Hắn đột nhiên dừng lại, làm
tên thích khách cũng có chút nghi ngờ, đứng xa quan sát hắn. Hắn đưa tay lên mặt,
quệt ngang vết máu, đôi mắt tối sầm.
“Con bà nó! Dám động đến dung nhan tuyệt mỹ của bổn đại
gia! Hôm nay ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi đây!”
Âu Dương Kỳ Nguyệt hai mắt long lên sòng sọc, thiết phiến
trong tay chém tới tấp vào tên thích khách, động tác nhanh như chớp khiến kẻ
kia không kịp trở tay.
Trên dưới Song Mẫn Gia đứng bên dưới quan sát đều trợn
tròn mắt, không phải vì công phu khiếp đảm bất ngờ của Âu Dương Kỳ Nguyệt, mà
là vì ba chữ “con bà nó”.
Vâng, ba chữ này đã đánh vỡ tan nát hình tượng nho nhã của
hắn bấy lâu nay. Biểu tượng của sự thanh tao trong Song Mẫn phút chốc đổ sụp.
Nói về tên thích khách, lãnh quá nhiều vết chém, hắn biết
không thể chống lại kẻ này, nhanh chân rút khỏi Song Mẫn. Vừa lúc Kỳ Nguyệt định
đuổi theo, một bạch y nhân lập tức xuất hiện ngăn cản.
“Nhược Phi?”
“Huynh, tuyệt không thể giết kẻ đó.”
“Tại sao?”
Nhược Phi giơ lên một mảnh ngọc bội trong tay, thứ tên
thích khách vừa làm rơi trong khi giao đấu.
“Hắn là con trai của Bạch Liên Thánh Chủ.”
Lời này của Đông Phương Nhược Phi khiến mọi người đều hết
sức hoang mang. Để chính con trai mình ra tay, Bạch Liên Thánh Chủ hẳn là đã hận
Lam Ca đến thấu xưa.
Nguyên thiếu hiệp sau khi tự giải huyệt, chạy đến hậu
viên cũng đã kịp xem đoạn gay cấn nhất.
“Nguyên công tử, hy vọng vụ việc hôm nay khiến ngài thay
đổi suy nghĩ. Kỳ Nguyệt ca có thể không bằng nam nhân các người, nhưng tình yêu
ca ấy dành cho Lam Ca tỷ là không gì sánh bằng. Vì Lam Ca tỷ, ca ấy có thể hy
sinh bất cứ thứ gì.”
Lam Huệ ánh mắt đanh lại, gương mặt cương nghị. Đây mới
chính là khí chất thật sự của nàng, khí chất có thể khuất phục bao gã đàn ông.
“Ta hiểu rồi. Chuyện của Lam Ca, ta sẽ xem như không biết
gì”.
Sáng hôm sau, Nguyên thiếu hiệp rời đi. Kỳ Nguyệt sau khi
được Lam Ca băng bó vết thương trên mặt, vừa rời khỏi phòng đã được gia nhân
trên dưới vây quanh.
“Âu Dương gia, hôm qua ngài thật là ngầu nha~”
“Phải đó, lần đầu nghe Âu Dương gia chửi tục, tụi tôi cảm
thấy ngài thật là gần gũi a~”
“Phải phải, ngày trước cả nói chuyện với Âu Dương gia
chúng tôi cũng không dám.”
“Âu Dương gia, sau này ngài không cần phải cố tỏ ra tao
nhã nữa, chúng tôi thích con người thật của ngài hơn a~”
Còn thêm vài chục lời nịnh hót nữa, Âu Dương Kỳ Nguyệt chợt
cảm thấy lấn này sơ suất làm mất hình tượng xem ra cũng là chuyện tốt. Hắn cực
kì khoái chí. Từ đó về sau, cái không khí nho nhã trong Song Mẫn Gia đã vì hắn
mà trở nên tục tĩu từ khi nào không hay. Gia nhân trên dưới mở miệng ra văng tục
như hưởng ứng phong trào.
.:Hoàn đệ nhị chương:.