Thứ Ba, 17 tháng 3, 2015

Phong Nguyệt - Đệ tam chương

Đệ tam chương

Phong – Hoa – Tuyết – Nguyệt

(Thượng)



Ba ngày sau, Vũ Lâm Phong đã có mặt trước chánh môn của Thánh Hủ Giáo. Đi cùng hắn còn có một vị cô nương vô cùng xinh đẹp, toàn thân khoác y phục đỏ, nước da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt mê hoặc lòng người. Bên cạnh là một thiếu niên tầm mười bốn tuổi, ánh mắt lanh lợi, khuôn mặt khôi ngô dễ mến.



Hoa Ngọc Tư ra mở cổng, vừa nhìn thấy Vũ Lâm Phong đã ngay lập tức tỏ thái độ. Nhưng khi mắt liếc thấy hai người còn lại, đôi chân mày lập tức giãn ra, nét mặt nhu hòa thân thiện. Vũ Lâm Phong nhìn thấy, bất chợt có cảm giác, thời gian sau này ở trong Thánh Hủ Giáo, nhất định không mấy dễ dàng.



“Hai vị đây là?”



Hoa Ngọc Tư hướng hai người kia hỏi.



“Tiểu nữ Diệp Trúc Tuyết, còn tiểu tử này là Liễu Lam Giai. Bọn ta tình cờ gặp Vũ đại hiệp ở chân núi, được biết Vũ đại hiệp đang trên đường đến Thánh Hủ Giáo. Nghe danh quý giáo đã lâu nên cũng có chút tò mò, đã xin phép được đồng hành cùng Vũ đại hiệp đến đây, hy vọng được diện kiến giáo chủ. Không biết có phiền không?”



Diệp Trúc Tuyết chắp tay hành lễ. Nhìn phong thái, Hoa Ngọc Tư lập tức nhận ra, vị cô nương này ắt hẳn phải có bề dày lăn lộn giang hồ.



“Tại hạ Hoa Ngọc Tư, tổng quản Thánh Hủ Giáo. Về vấn đề có phiền hay không, e rằng chỉ có thể để giáo chủ quyết định. Ngọc Tư thật không dám góp lời. Mời các vị đi lối này.”



Hoa Ngọc Tư sau khi chắp tay đáp lễ, liền nép người sang một bên để ba người họ vào.



Diệp Trúc Tuyết chỉ nghe đến đó, liền đoán được ngay sẽ được diện kiến giáo chủ Thánh Hủ Giáo, đối với nàng như vậy là đủ. Vấn đề phiền hay không kia, chẳng qua chỉ nói cho phải phép lịch sự mà thôi.



Lại nói đến Vũ Lâm Phong, dù Hoa Ngọc Tư không thể hiện ra mặt, nhưng rõ ràng từ lúc gặp nhau đến giờ, một câu chào hỏi cũng không có. Chẳng lẽ chuyện lần trước y lại khắc cốt ghi tâm đến như vậy sao?



Hoa Ngọc Tư dẫn ba người họ đi qua một đoạn hành lang nhỏ, liền đến ngay đại sảnh. Vũ Lâm Phong không mấy quan tâm, nhưng Diệp Trúc Tuyết xuất thân từ môn phái lớn, nhìn qua nhìn lại, thầm nghĩ, Thánh Hủ Giáo tiếng tăm như vậy, nhưng cơ ngơi trong thực tế, hình như không được lớn như trong tưởng tượng.



Hoa Ngọc Tư để ba người họ ngồi đợi trong đại sảnh, cho người châm trà mời rồi đích thân đi đánh thức giáo chủ của mình dậy. Vừa nghe nói Giáo chủ Khổng Tước hiện vẫn đang ngủ, Vũ Lâm Phong không lấy gì làm ngạc nhiên, nhưng Diệp Trúc Tuyết và Liễu Lam Giai liền tròn mắt nhìn nhau. Xem ra tin đồn Giáo chủ Thánh Hủ Giáo không biết võ công là thật. Kẻ luyện võ, ai lại ngủ đến mặt trời lên đỉnh thế này?



Ba người họ ngồi đợi đến gần một tuần trà, phía cửa mới thấy thấp thoáng hai dáng người. Nam nhân đi trước mang ngoại hình hệt như lời đồn đại, tóc xanh mắt xanh y phục xanh, toàn thân lam sắc. Có lẽ vì không phải ra ngoài nên lúc này hắn không choàng cái áo choàng lông vũ thường ngày, trông đã giống người hơn rồi. Kẻ đi sau, đương nhiên là Hoa tổng quản, Hoa Ngọc Tư.



Khổng Tước bước vào đại sảnh, ngáp ngắn ngáp dài, mắt nhắm mắt mở, suýt chút nữa đã vấp phải bậc thềm mà ngã. May là có Hoa Ngọc Tư đi sau kịp thời kéo lại. Bộ dáng nhếch nhác nhìn đã biết vừa ngủ dậy, đã vậy tóc còn xõa dài, có phần rối rắm, trông như chưa chải.



Diệp Trúc Tuyết đánh ực một cái. Lần đầu diện kiến, thật ngoài sức tưởng tượng.



“Kỳ Nguyệt huynh, sớm hảo.” Vũ Lâm Phong nhanh chóng ôm quyền chào hỏi.



“Sớm hảo???” Hai người còn lại liền trợn mắt nhìn nhau. Mặt trời chín ngọ vẫn gọi là sớm sao?



Kỳ Nguyệt lười biếng trả lời, xua xua tay cho qua, rồi bước tới ngồi vào ghế. Hoa Ngọc Tư đứng cạnh, rất thản nhiên chải tóc cho hắn, cứ như thể đây đã là việc thường ngày.



“Đệ mang hành lý đến hết rồi chứ?” Kỳ Nguyệt vừa ngáp vừa hỏi.



“Đệ hành tẩu giang hồ, nay đây mai đó, tư trang không nhiều, chỉ mang một tay nải nhỏ.” Lâm Phong vừa nói, vừa chỉ vào tay nải đặt bên cạnh.



Liếc nhìn Diệp Trúc Tuyết cùng Liễu Lam Giai đang sượng ngắc vì không ai ngó ngàng tới, Lâm Phong rất biết điều mà lên tiếng nhắc nhở.



“Kỳ Nguyệt huynh, hai vị đây là…”



Lâm Phong đưa tay về phía hai người họ. Kỳ Nguyệt lúc này mới nhướng một bên mắt lên nhìn qua.



“Tiểu nữ Diệp Trúc Tuyết của Chung Cực Bang, nghe danh giáo chủ đã lâu, nay được diện kiến thật lấy làm vinh hạnh.”



Diệp Trúc Tuyết vội vàng hành lễ. Kỳ Nguyệt ậm ừ đáp lại, mắt nhanh như chớp dán chặt vào thiếu niên bên cạnh nàng.



“Vị thiếu hiệp đây là…”



“Tại hạ Liễu Lam Giai, tham kiến Thánh Hủ giáo chủ.”



Thiếu niên cũng nhanh chóng chào hỏi. Kỳ Nguyệt nhìn y rất lâu, sau lại tựa lưng vào ghế, mắt vẫn không rời đối phương, lưỡi bất giác liếm nhẹ môi trên. Hành động này khiến tất thảy người trong đại sảnh đều nổi cả da gà.



“Liễu thiếu hiệp chẳng hay xuất thân từ môn phái nào?”



Hỏi đến xuất thân của người ta, lý nào vừa gặp đã để vào mắt rồi? Vừa nghĩ đến đây, thật không ai dám nghĩ tiếp đoạn sau nữa.



“T- Tại hạ… vẫn chưa gia nhập môn phái nào cả.” Lam Giai ngại ngùng gãi đầu.



“Thiếu hiệp thấy Thánh Hủ Giáo của ta thế nào?”



Tất cả mọi người đều tròn mắt, nhưng rồi cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Với con mắt tinh tường của Khổng Tước, hắn đương nhiên nhận ra hoa văn hoa cúc được chạm khắc trên cây trâm xiêng qua búi tóc của Lam Giai. Loại hoa văn này vốn không thịnh hành, bởi nó được dùng để nhận biết “đồng loại”.



Lam Giai nghe được ẩn ý mời mọc trong câu nói của Khổng Tước, nét mặt vui mừng thấy rõ.



“Tại hạ chính là tìm đến đây để xin gia nhập Thánh Hủ Giáo, nay được giáo chủ chiếu cố, tại hạ thật không biết dùng lời lẽ nào để miêu tả sự sung sướng lúc này.”



Khổng Tước che miệng cười khúc khích. Hắn nên là kẻ biết ơn mới đúng. Cái nơi khỉ ho cò gáy này mà cũng có người tìm đến xin gia nhập, hắn mỗi ngày nằm mơ còn không thấy.



Sau khi lệnh cho Hoa Ngọc Tư sắp xếp chỗ ở cho Vũ Lâm Phong và Liễu Lam Giai, Khổng Tước lúc này mới bắt đầu tỉnh táo quay sang tiếp chuyện Diệp Trúc Tuyết.



“Diệp cô nương quan hệ thế nào với Liễu thiếu hiệp? Nhìn hai người có vẻ rất khắng khít.”



“Không giấu gì giáo chủ, tiểu nữ cùng tên tiểu tử đó là người một nhà. Đều xuất thân từ Hắc Dâm Tộc.”



“Hắc Dâm Tộc?”



Vừa nghe đến cái tên này, mắt Khổng Tước sáng lên. Hôm nay trúng số sao?



Được một lúc, hắn như nhớ ra điều gì, vẻ mặt xịu xuống, thở dài.



“Hây da~ Tiếc là cô nương đã thuộc về Chung Cực Bang, nếu không ai gia cũng muốn thu nạp cô nương cho bổn giáo.”



“Chung Cực Bang tuy từng lừng lẫy khắp Ngũ Châu, nhưng gần đây bắt đầu suy yếu vì mâu thuẫn nội bộ, rất nhiều đệ tử rời đi. Xem ra cũng không tồn tại được bao lâu nữa.” Diệp Trúc Tuyết từ tốn giải bày, nét mặt mang chút hoài niệm.



“Vậy cô nương cũng rời Chung Cực đi. Ai gia sẵn sàng mở rộng vòng tay chào đón cô nương.”



Diệp Trúc Tuyết sững người nhìn hắn. Không biết nên khen hắn biết nắm bắt thời cơ hay mặt dày không biết liêm sỉ đây?



“Đa tạ giáo chủ đã có lòng. Tiểu nữ thật rất muốn, nhưng Chung Cực đối với tiểu nữ có ơn rất lớn, huynh đệ tỷ muội ở đó cũng rất tốt với tiểu nữ, không thể nói muốn đi là đi.”



“Ai gia chỉ nói vậy thôi. Ai gia hiểu cảm giác gắn bó đối với đồng môn của mình mà. Cô nương sau này nếu thích cứ đến đây chơi, không phải ngại. Khi nào quyết định rời Chung Cực Bang thì cho ai gia hay.”



Khổng Tước dịu giọng, môi mỉm cười nhẹ. Nét mặt có thể nói là giống người bình thường nhất trong số mớ biểu cảm biến thái thường ngày của hắn. Nhìn nụ cười ôn nhu trìu mến đó, Diệp Trúc Tuyết bất giác cảm thấy trong lòng dâng lên nỗi xúc động nghẹn ngào.







Thời gian sau đó, vì Liễu Lam Giai lưu lại Thánh Hủ Giáo, Diệp Trúc Tuyết cũng thường xuyên lui tới cùng Khổng Tước đàm đạo. Cả hai ngày một trở nên thân thiết, sớm kết thành huynh muội. Thỉnh thoảng, Khổng Tước dẫn nàng đến Đào Viên, cốt yếu để khoe khoang ái nhân vạn người mê của hắn, Hồ Vương. Tuy nhiên, Diệp Trúc Tuyết gặp Hồ Vương thì liền khắc khẩu, cho nên, tần suất gặp nhau cứ thế thưa dần, chung quy cũng chẳng có gì tốt đẹp để nhắc đến.



“Huynh à, muội có điều này thắc mắc lâu rồi.”



Trúc Tuyết đặt tách trà xuống, ghé sát lại gần nói nhỏ như thể đang bàn thiên cơ bất khả lộ.



“Sao sao?”



Khổng Tước cũng rất hưởng ứng, ghé sát tai vào thì thầm.



“Muội biết là hắc đạo cướp bóc để có tiền, nhưng ban đầu thì huynh lấy đâu ra tiền để gây dựng Thánh Hủ Giáo vậy?”



Đầu mày Khổng Tước khẽ giật.



Thứ nhất, nghĩa muội của hắn vừa khẳng định Thánh Hủ Giáo là tà giáo. Thứ hai, hỏi hắn lấy đâu ra tiền, khác nào đang gián tiếp bảo hắn rõ ràng trông không khác một tên ăn không ngồi rồi?



“E hèm!”



Khổng Tước hắng giọng, cố làm ra vẻ huynh trưởng uy nghi lẫm liệt.



“Thứ nhất, Thánh Hủ Giáo của ta không phải hắc đạo. Bọn ta làm ăn chân chính, tuyệt không phải hạng đầu trộm đuôi cướp.”



“Làm ăn chân chính? Là làm gì?” Rõ ràng cơ ngơi eo hẹp, nhân lực ít ỏi, càng không thấy buôn bán gì ở các trấn, nói ra bốn chữ “làm ăn chân chính” chỉ khiến người ta cảm thấy thêm phần mờ ám.



“Đánh uyên ương.” Khổng Tước hất mặt, làm ra vẻ rất tự hào.



“Hả?” Trúc Tuyết lập tức méo mặt.



“Chắc muội không biết, chứ dạo gần đây loại hình dịch vụ này được ưa chuộng lắm. Xuất phát từ nhu cầu chia rẽ uyên ương của người ta đó mà. Tự thân không làm được thì chỉ cần bỏ ra ít tiền, Thánh Hủ Giáo bọn ta sẽ lo liệu chu toàn, dàn dựng hết sức tự nhiên luôn.”



Khổng Tước ngồi diễn tả việc “làm ăn chân chính” của mình hết sức hăng say. Trúc Tuyết vừa nghe chỉ có thể lén trút một giọt mồ hôi khỏi trán. Thì ra, Thánh Hủ Giáo đích thực là tà giáo. Không nói ra cũng đoán được, nam nhân trong cặp uyên ương bị chia rẽ chắc chắn sẽ vì một lý do nào đó mà trở thành đoạn tụ.



“Vậy… còn câu hỏi của muội? Huynh chắc chắn đâu thể làm cái dịch vụ này trước khi có Thánh Hủ Giáo đúng không?”



Trúc Tuyết tỏ thái độ dè chừng, chuẩn bị tâm lý cho câu trả lời tiếp theo.



“À, cái đó, nói ra ta cũng ngại lắm.”



Khổng Tước gãi đầu, làm ra vẻ gượng ép. Trúc Tuyết chỉ có thể trơ mặt ra mà nghĩ “Huynh mà cũng biết ngại sao?”.



“Cơ mà, nếu muội muốn biết thì ta cũng không giấu làm gì. Số là, chỗ tiền xây cất nơi này, đều do ta tích góp dành dụm lúc ở rể Cầm Thi Gia Trang.”



Nghe đến đây, Trúc Tuyết liền một cơn chấn động. Ở rể? Vậy ra đoạn tụ cũng có thể có vợ sao???



“Huynh nói, Cầm Thi Gia Trang ở Thập Tam Châu?”



Thật ra nàng muốn hỏi thẳng “Người như huynh mà cũng có vợ sao?”, nhưng không hiểu sao ra tới miệng lại đổi thành hỏi về Cầm Thi Gia Trang.



“Đúng vậy. Năm xưa ta có quãng thời gian ở Thập Tam Châu, vì chuyện này chuyện kia mà có se duyên kết tóc với ái nữ của Cầm Thi Gia Trang, bọn ta còn có cả con nữa cơ.”



Khổng Tước chống cằm, mắt nhìn xa xăm đầy hoài niệm. Phải, hắn từng có một đứa con gái, từng cưng chiều hết mực, đi đâu cũng dẫn theo. Nhưng, đã không còn nữa rồi.



Nghe đến đây, Trúc Tuyết chấn động lần hai. Nhưng nhìn thấy nét mặt nhuốm đầy tâm sự này của hắn, nàng cũng không khỏi chạnh lòng, dù cái chuyện bản thân vừa nghe, cứ cảm giác quá nửa là bịa đặt, không cách nào tin nổi.



“Ta vốn là một tên vô công rỗi nghề, phiêu bạc khắp nơi. Có thể ở rể Cầm Thi Gia Trang giàu có bậc nhất là phước đức ba đời rồi. Nhưng, cuộc sống ở đó như địa ngục vậy. Phu nhân của ta lúc nào cũng kè kè bên cạnh, nhất cử nhất động của ta đều phải theo ý nàng. Có quãng thời gian nàng đi thương vụ, ta ở nhà tuy có chút trống trải nhưng thoải mái vô cùng, cứ như vậy mà nhàn nhã chăm con, hạnh phúc biết bao.”



Khổng Tước ôm mặt, nhớ đến khuôn mặt bầu bĩnh của tiểu hài tử, cười đến mãn nguyện. Nhìn cái biểu cảm hạnh phúc khi được chăm con này, Trúc Tuyết chỉ nghĩ, hắn bị người ta thượng là phải rồi.



“Vậy… đứa trẻ bây giờ thế nào?”



“Chết rồi.”



Giọng Khổng Tước đanh lại lạnh lùng. Trúc Tuyết biểu tình kinh hãi.



“Thời gian sau đó, ta vì không chịu được giam cầm, sau khi dành dụm được ít của riêng, cũng không màn đến gia trang nữa, cứ như vậy mà ngao du sơn thủy, rất ít khi về nhà. Phu nhân của ta ở nhà chờ đợi hết kiên nhẫn, cho người bắt ta về, ta liền tìm cách trốn biệt suốt nửa tháng. Cuối cùng, nàng nổi trận lôi đình, tống ta ra khỏi gia trang, xóa tên ta khỏi gia phả. Lúc ta trở về thì không được vào nhà nữa. Còn… con gái ta… sau đó mới nghe miệng đời kể lại, nàng trong lúc tức giận, đã lỡ tay bóp chết nó rồi.”



Giọng Khổng Tước đều đều đến thẫn thờ, nhưng nắm tay đã siết lại rất chặt. Trúc Tuyết cảm thấy phần nào có thể thấu hiểu hắn lúc này, nhưng trong tâm trí vẫn không tránh khỏi choáng váng. Gần gũi hắn lâu như vậy, cũng chỉ thấy một bộ mặt vô liêm sỉ, thật không thể ngờ hắn lại có một quá khứ bi thương đến thế.







Sau hôm đó, mọi chuyện cũng không có gì thay đổi. Trúc Tuyết vẫn đều đều đến Thánh Hủ Giáo, Khổng Tước vẫn đều đều đến Đào Viên. Cho đến một ngày, Thánh Hủ Giáo ở nơi khỉ ho cò gáy bất chợt nhận được một lá thư, tên đề gửi đích danh giáo chủ, Âu Dương Kỳ Nguyệt.



Khổng Tước đọc xong thư, biểu tình lập tức trầm xuống, lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm hoi.



“Có chuyện gì sao?” Hoa Ngọc Tư lo lắng hỏi.



“Một năm rồi.” Khổng Tước cười khổ.



Hoa Ngọc Tư chau mày. Thường ngày thấy hắn vui vẻ, đê tiện, mặt dày, vô liêm sỉ đã quen rồi, nhìn thấy hắn thế này, y thật có chút không thoải mái.



“Thư gì vậy?”



“Là thư mời ăn tối.”



Hoa Ngọc Tư càng thêm khó hiểu. Bình thường được đi ăn chùa như vậy, hắn chỉ hận không thể vác cả tông ti họ hàng theo ăn sạch nhà người ta, bây giờ lại lưỡng lự là thế nào?



“Từ Cầm Thi Gia Trang.”



Hoàn đệ tam chương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét