Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013

[One-shot] Thực - Ảo [1]

- A lô?

- Xin chào, Richard tiên sinh. Chúng tôi gọi đến từ hãng phim Odex. Hiện chúng tôi đang muốn thực hiện một dự án phim chuyển thể từ tác phẩm “Last kiss” vừa được xuất bản của tiên sinh. Chúng tôi rất mong có được sự đồng ý của tiên sinh cũng như một cuộc hẹn để chúng ta có thể bàn bạc sâu hơn về vấn đề này. Không biết ý tiên sinh thế nào?

...

Richard gác máy. Hai hàng nước mắt bất chợt lăn dài.

Thành công rồi. Ước mơ cuối cùng cũng đã thành toại rồi. Tuy Odex không phải là hãng phim lớn, nhưng ước mơ cả đời của y chỉ đơn giản là nhìn thấy những đứa con tinh thần của mình sống động trước mắt. Y chỉ cần có thế thôi.

...










Richard đội lên đầu chiếc nón phớt màu đỏ, khoác lên mình chiếc vest caro, đi vào chân đôi giày da màu hạt dẻ. Nhìn lại mình một lượt trong gương, y hít một hơi dài, mỉm cười, rồi cất bước ra khỏi nhà.

Nắng ấm, ngày đẹp. Chờ đón.






- Richard tiên sinh, thật sự rất cảm ơn tiên sinh đã dành chút thời gian cho chúng tôi. Gặp trực tiếp tiên sinh thế này tôi thật bất ngờ, tôi vẫn luôn nghĩ  tiên sinh là nữ.

- Thì tôi là nữ mà.

- Ơ...

Richard không hề tỏ chút khó chịu khi bị nhìn nhầm giới tính. Y chỉ nhoẻn cười một cách vô tư.

Y cùng vị giám đốc hãng phim ngồi xuống bàn tiếp khách. Họ bắt đầu bàn bạc các vấn đề liên quan đến dự án “Last kiss”. Các vấn đề liên quan đến kinh phí này nọ, y thật sự không quan tâm. Chuyện làm y thích thú chính là lựa chọn diễn viên. Y đã đặt tất cả tâm tư tình cảm của mình vào tác phẩm, vì thế diễn viên cũng sẽ là do y chọn. “Yun” và “Yen” của y phải thật hoàn hảo, vừa vặn từ ngoại hình cho đến giọng nói, ánh mắt. Sau khi vị giám đốc đề cử một số tên tuổi, họ lại sắp lịch cho ngày khác để casting.

- Vậy còn về đạo diễn? Tiên sinh có nghĩ đến ai không?

- Ừm... thật ra tôi không rành trong lĩnh vực này. Tôi nghĩ tốt nhất nên chọn một đạo diễn đã quen với phim đồng tính.

- A, nếu vậy thì tôi có nghĩ đến một người. Tiên sinh biết đạo diễn Min chứ?

- Min?

- À, người đó còn rất trẻ, chắc cùng lắm chỉ hơn tiên sinh vài tuổi thôi. Tiên sinh năm nay chỉ vừa tròn hai mươi thôi đúng không? Tuy chưa từng tham gia các bộ phim lớn, nhưng những phim ngắn về đồng tính của “cậu ấy” để lại ấn tượng rất sâu sắc. Nếu tiên sinh không ngại, tôi sẽ ngỏ lời để hai người gặp nhau một lần.

- A, không sao. Không cần phiền vậy đâu. Nếu ngài thấy được thì cứ mời người đó đi. Tôi chỉ hứng thú với việc lựa chọn diễn viên thôi.

- À, ra thế. Vậy khi có lịch trình cụ thể cho buổi casting, tôi sẽ báo với tiên sinh.

- Vâng, cảm ơn ngài.










Những diễn viên được mời cho buổi casting đều không thể lọt vào mắt của Richard. Cuối cùng y lại may mắn nhắm được hai tomboy trên đường. Từ ngoại hình, khí chất cho đến ánh mắt đều hoàn toàn trùng khớp. Dự án phim bước đầu diễn ra trôi chảy. Vì là phim xã hội đơn thuần nên bối cảnh cũng không quá đòi hỏi, thành ra việc chuẩn bị kinh phí cũng không mất quá nhiều thời gian. Chỉ sau khoảng một tháng, bộ phim đã bắt đầu được bấm máy. Hôm nay, sẽ là ngày quay đầu tiên.

Y từng thấy người ta quay phim rất cực, nên hôm nay cũng đặc biệt chọn trang phục thuận tiện thoải mái. Chỉ đơn thuần là chiếc quần đùi chấm gối cùng chiếc phông tay dài khá rộng, đi cùng đôi giày vải. Cuối cùng, vẫn là chiếc mũ phớt. Quẩy lên vai chiếc túi đeo chéo phong cách vintage, y hào hứng tung tăng đến phim trường.

Cảnh quay hôm nay là một khu nhà trọ nhỏ. Khu nhà trọ này mấy hôm trước y đã cùng vài người bên hãng phim đi lòng vòng cả quận mới tìm được. Nó không quá hoàn hảo, nhưng cũng giống đến 70% so với tưởng tượng của y rồi.

Khi y đến, cả ê-kip cũng đang chuẩn bị. Đứng lặng một góc nhìn cảnh vật xung quanh, nhìn các diễn viên đang được hóa trang, nhìn mọi người chạy tới chạy lui, nhìn cái ước mơ của mình sắp thành hiện thực, y chợt thấy xúc động tràn trề.

Ánh mắt y dừng lại ở một dáng người cao gầy trong chiếc sơ mi trắng. Mái tóc đen chấm vai dợn sóng, tóc mái hất hẳn sang một bên đầy lãng tử. Gương mặt thanh tú cùng đôi mắt buồn lạnh đang chăm chú vào tập giấy trên tay. Y thấy tim mình hẫng đi một nhịp. Tường thành vững chắc bao quanh trái tim y bao lâu nay như đổ sụp, như thể cái hình dáng trước mắt đang luồn tay vào, moi móc ra những xúc cảm rung động dại khờ thuở thơ ngây. Trong khoảnh khắc, y muốn được thả mình, được chìm vào dòng cảm xúc đó. Giá như bản thân chưa từng tổn thương, giá như bản thân chưa từng đau đớn để phải e dè, sợ sệt trước nhưng thứ tình cảm quá mãnh liệt đến mờ ảo.

Phải, chai sạn trái tim dựng nên thành vách.

Những con người như thế, sẽ không bao giờ thuộc về y. Mãi mãi chỉ có thể đặt trước mắt, ngắm nhìn, vô vọng.

- Bill, người đó... là ai?

Y quay sang hỏi vị trợ lý mà mình đã được sắp cho mấy ngày trước.

- A, tiên sinh không biết người đó sao? Là đạo diễn Min đó!

- Đạo... diễn... Min...?

Y cứ thế bị quấn lấy trong dòng suy nghĩ, đến nỗi không biết, con người được gọi là đạo diễn Min ấy đang tiến về phía mình.

- Richard?

Thanh âm trầm thấp. Từ ngữ đơn điệu, cộc lốc, và không mấy thiện cảm.

- Dạ...

- Hừ, tôi không hiểu sao lần này Odex lại chọn “Last kiss”. Kịch bản vớ vẩn và phi logic thế này, bảo tôi đạo diễn thế nào đây?

Y cảm nhận được sự coi thường trong ánh mắt, trong từng câu từng chữ của hắn. Đồ ngốc Richard! Mới đây còn trỗi dậy cảm xúc dào dạt với hắn, thế mà bây giờ như bị tạt một gáu nước lạnh. Quả thật không nên chỉ nhìn người bởi vẻ bề ngoài.

Nắm tay y siết chặt rồi thả lỏng, ánh mắt đanh lại rồi chuyển sang hời hợt. Y chỉ ngước nhìn người kia mà nhếch mép.

- Xin lỗi ngài đạo diễn, nếu tác phẩm của tôi vớ vẩn thì sẽ không nằm trong doanh mục bán chạy nhất trong ba tháng liền đâu.

Min cuộn lại xấp giấy trong tay, liếc nhìn Richard, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.

- Vô vị.

Richard nhíu mày nhìn theo cái dáng cao gầy ấy lướt qua đầy thanh thoát. Chết tiệt! Y vẫn thấy hắn quá sức cuốn hút.

[TBC...]


Thứ Năm, 15 tháng 8, 2013

Last kiss [2]

.:Chap 2:.

Còn 13 ngày nữa...






[Yun’s POV]

Tôi thức dậy, và Yen đã ra ngoài từ lúc nào...






Gần đây, Yen thường hay biến mất như thế. Yen trước đây không hay thức sớm. Nhưng bây giờ thì thỉnh thoảng cứ mất dạng ngay khi tôi mở mắt dậy, rồi sau đó lại trở về lúc trời sụp tối, chỉ kịp tắm rửa rồi lại ra quán. Yen... rốt cuộc là đang âm mưu gì vậy?

- Ron, mày học chung mấy môn với Yen phải không?

- Ừ, có gì không?

- Bữa giờ Yen đi học đều không?

- Sao mày hỏi ngay đứa chả bao giờ đi học như tao vậy? Ha ha ha...

- Tao quên mất.

- Ủa mà sao bữa nay quan tâm Yen vậy?

- Tại dạo này nó là lạ. Ở chung nhà, không quan tâm sao được.

- Lạ là sao?

- Dạo này nó hay ra ngoài sớm lắm. Lúc trước đâu có vậy. Đi cả ngày, tối mới về.

- Ầy, tưởng gì. Chắc nó có bồ. Mấy đứa có bồ hành tung bí ẩn lắm.

- Tao có nghe nó nói gì đâu.

- Mày nữa! Bữa nay sao vậy? Hỏi toàn mấy câu ngớ ngẩn. Mày nghĩ người như Yen sẽ đi bô lô ba la chuyện mình có bồ hay sao? Mà thôi, bỏ đi. Sáng giờ “công túa” kiếm mày đó.

- Ờ, tao cũng nghi rồi. Rin đang ở đâu?

- Nó nói đợi mày trên sảnh tự học. Mà có gì hả?

- Ờ, cũng không có gì. Nữa kể mày nghe. Đi đây.






[Sảnh tự học]

- Rin, kiếm Yun hả?

- Dạ! Yun ngồi đi.

Nhìn con bé cười tít mắt hớn hở như vậy, tôi biết mở lời sao đây trời?!

- Yun, chuyện em nhờ...

- A, sorry nha! Yun quên mất tiêu rồi! Tối qua về trễ quá nên đi ngủ luôn. Sáng nay Yen nó đi sớm, Yun còn chưa kịp thấy mặt nữa.

- Vậy ạ...?

Ồi trời, biết ngay cái mặt sẽ xịu xuống thế này mà!

- Để chiều nay về Yun hỏi cho em ha! Xong Yun gọi cho em hay liền luôn! Hứa danh dự đó!

Tôi đưa hai ngón tay lên ra vẻ thề thốt. Ôi con gái, khó chiều chết đi được!

- Vâng ạ!

Thôi kệ, con gái khi cười chẳng phải là đáng yêu nhất sao?










Chiều hôm đó về đến nhà tôi đã thấy Yen. Về sớm hơn mọi khi.

- Về sớm vậy?

- Ừm...

Hic, “ừm” kiểu này thì chắc không muốn nói chuyện rồi.

- Ờ... Yen...

- ?

- Bữa giờ... mày đi đâu vậy?

Yen nhìn tôi, suy nghĩ gì đó rồi trả lời.

- Chỉ là... chút chuyện riêng...

Ôi thôi xong! Ron nó nói đúng rồi! Kiểu này thì có bồ thật rồi! Còn công chúa... tính sao đây? Sao tự nhiên mình nhận lời đi làm mai chi cho khổ vậy trời!?

- Ờ... Yen...

- ?

- Mày... có bồ rồi hả?

Yen trố mắt nhìn tôi. Phản ứng gì vậy trời?

- Đâu ra vậy?

- Thì tại... mày hay biến mất đột xuất. Mấy đứa có bồ thường thế...

- Đâu ra cái định luật đó vậy?

- Ơ... thế nếu không phải thì thôi...

Yen thở dài rồi dịu giọng.

- Tao bận chuyện gia đình.

- À...

Được cứu rồi! Tạ ơn trời!

- A, Yen!

- Gì nữa?

- Ơ... không có gì!

- Tao đi tắm đây.

Hic, hình như tâm trạng nó không tốt. Làm tôi sợ quá đi mất!

Cơ mà, cái mặt như thế thì ai mà biết khi nào tâm trạng nó tốt để mà hỏi chứ?!






[Yen’s POV]

Tôi tắm xong ra và thấy Yun đang ngồi ngoài hành lang. Làm gì không biết!

- Làm gì vậy?

- Hả? À, có làm gì đâu! Hóng gió ấy mà!

Đồ điên! Hướng này làm gì có gió mà hóng.

Yun bữa nay lạ lắm! Gặp tôi là cứ lúng túng, úp úp mở mở. Tôi chỉ hỏi một câu thôi mà đã giật bắn người. Đang mơ mộng gì vậy chứ?

- Mày có chuyện muốn nói với tao hả?

Yun nhìn tôi ngạc nhiên, rồi mừng rỡ ra mặt, nắm tay tôi kéo xuống ngồi bên cạnh. Đồ ngốc! Đừng có tùy tiện chạm vào người ta như thế!

- Nói gì nói đi.

- Ờ... Yen... mày thấy Rin thế nào?

- Rin nào?

- Ặc, đừng nói mày không biết chứ! Hoa khôi của trường đó! Con bé hát chính trong guitar club đó!

À, ra là con bé đó.

- Ờ, thì cũng xinh.

- Mày nói chuyện huề vốn quá à! Người ta hoa khôi không xinh sao được! Ý tao là... mày thấy... nếu quen nó thì thế nào?

Hờ, cũng nghi nghi rồi. Chuyện như vậy còn mang ra hỏi tôi, muốn chọc điên tôi hay sao? Tên mất nết này!

- Mày muốn quen thì quen, hỏi tao làm gì?

- Hả? Không phải không phải! Đừng có hiểu lầm! Là... con bé... nó muốn làm quen mày...

Tôi dừng lại, không nói gì nữa. Chuyện như vậy không phải lần đầu gặp. Nhưng có vẻ Yun đang là người mai mối, tôi biết phản ứng thế nào đây?

- Tao từ chối.

- Ế? Sao vậy? Con bé xinh mà! Tính cũng được lắm! Mày cũng chưa có bồ, sao không thử đi?

Nhìn cái cách Yun thuyết phục tôi, tôi chợt cảm giác như mình vừa nhận ra một sự thật rất đau lòng.

“Sớm kiếm một em làm việc này thay tao đi.” Chẳng phải Yun từng nói thế sao?

- Mày muốn tao quen con bé đó?

- Hả? Không phải! Ý tao không phải vậy! Chỉ là thử thôi mà! Mày cứ thử gặp mặt nó xem! Biết đâu thích rồi sao?

- Mày muốn tao sớm có bồ vậy sao? Việc hôn tao khiến mày khó chịu đến vậy sao? Muốn tống tao đi đến như vậy à?

Tôi... đang nói gì vậy? Tôi không còn kiểm soát được cảm xúc của bản thân nữa. Tôi vốn làm việc này rất tốt cơ mà! Tôi... tôi không được nói quá nhiều như thế! Không được để lộ cảm xúc quá nhiều như thế! Cái quái gì thế này? Khóe mắt và sóng mũi còn cảm thấy cay nữa!

Tôi không dám nhìn phản ứng của Yun. Tôi sợ, thật sự sợ Yun sẽ biết được điều gì đó khi thấy tôi lúc này. Tôi chỉ cúi gằm mặt rồi đứng dậy bỏ vô nhà.

Nhưng khi tôi vừa bước qua cánh cửa thì đã có một lực rất mạnh kéo tôi lại, ấn mạnh tôi vào tường. Khi nhận ra đó là Yun, khi gương mặt Yun đang kề sát trước mặt mình, đầu óc tôi trống rỗng.

Rồi Yun hôn tôi. Một nụ hôn sâu. Không còn hôn phớt của mọi ngày.

- Yun...?

- Một chút... một chút thôi...

Chúng tôi thì thào trong những hơi thở nóng hực và đầy cám dỗ. Khóe mắt tôi dường như đã ươn ướt vì cay nồng.

Tôi yêu Yun. Đã quá nhiều để có thể trốn chạy.

Đầu lưỡi cúng tôi vờn đuổi nhau trong vòm miệng đầy khoái lạc. Tôi còn đặc biệt nhiệt liệt hưởng ứng, vòng tay qua cổ Yun kéo nụ hôn vào sâu hơn. Bản thân thật sự đã chẳng còn chút lý trí, tất cả đều buông xuôi, mặc cho ham muốn dẫn dắt.

Bất chợt, tôi cảm nhận được mảng da thịt mơn trớn nơi sóng lưng. Yun... Yun đang... luồn tay vào áo tôi?!

BỐP!

Việc duy nhất tôi có thể làm để ngăn chặn tình cảnh này ngay khi lấy lại ý thức.

Yun sửng sốt nhìn tôi, tay áp vào vùng má ửng đỏ.

Tôi vẫn còn cảm nhận được cảm giác tê rần ở bàn tay.

- Đủ rồi. Muốn thêm nữa thì gọi em fem nào đó của mày tới mà làm. 11 giờ tao mới về nên mày cứ thoải mái đi.

Nói rồi tôi vào nhà vệ sinh, thay vội bộ đồ rồi nhanh chóng cầm áo khoác bước ra khỏi cửa mà không quay lại nhìn Yun lấy nửa cái.

Tôi sợ... phải đối diện với ánh mắt của Yun.





















Tôi gần như chẳng thể tập trung vào làm trong suốt buổi tối. Dù cố gắng vứt bỏ, bản thân cũng không thể phủ nhận thứ tình cảm này.



- Yen, bữa nay sao lơ đễnh vậy?



- A, xin lỗi.



- Nếu không khỏe thì cứ về sớm đi. Đừng gắng sức quá.



- Không sao đâu. Cảm ơn.



Về sớm? Tôi dù muốn cũng không thể. Yun giờ này ở nhà ắt hẳn đang...



Tôi là người bảo Yun làm thế, nhưng chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi cũng đủ thấy tâm can bứt bối khó chịu.





















Cuối cùng thì cũng tan ca. Trong đầu cứ sợ phải gặp cái cảnh tượng đó nên cũng cố tình chạy loanh quanh đến mười một rưỡi mới lết về nhà. Trong bụng đinh ninh ắt hẳn mọi việc cũng xong xui rồi, nên đến nhà tôi vẫn như mọi hôm, thản nhiên đẩy cửa bước vào.



Cạch!



- Ư... Ủa Yen, về rồi hả?



Tôi trừng mắt nhìn cái cảnh tượng trước mặt. Thật không thể tin nổi, tôi đã cho các người nhiều thời gian như vậy...



Nhìn thấy ánh mắt của tôi, dường như lúc này Yen mới nhận ra tình thế, luống cuống quay sang gọi đứa con gái bên cạnh dậy.



Tôi trong lòng lửa cháy hừng hực, nhưng kỳ thực bản thân không có quyền chen vào những chuyện này, huống hồ thỏa thuận khi ở chung cũng có nói rõ, đành cố giữ bình tĩnh bước vào, im lặng bỏ túi xách xuống, treo áo khoác lên giá rồi vào nhà vệ sinh, xem như chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đó.



Khi ra khỏi nhà vệ sinh, chỉ thấy Yun đứng trước cửa phòng.



- Cô ấy về rồi hả?



- Ừ, xin lỗi nha, tao ngủ quên mất...



- Mày để con gái người ta về một mình giờ này?



- Ờ thì...



- Mày làm sb kiểu đó mà coi được à?



- Tao đưa nó về là được chứ gì?



Yun lớn tiếng với tôi, bực bội xỏ vào cái quần dài, với lấy cái áo khoác rồi đùng đùng bỏ đi.



Tôi nhìn theo bóng lưng Yun, trong thâm tâm cũng chẳng thấy thoải mái hơn chút nào.



- Chăn đệm này, lại phải mang đi giặt rồi.

Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013

Last kiss [Extra 1]

.:Extra 1:.

- Cho hỏi, ở đây đang tìm người ở ghép?

Tôi lướt nhìn từ trên xuống dưới, cũng không khó để nhận ra đây rõ ràng là một tomboy. Trong tờ rơi tôi đã ghi rõ điều kiện là sb, tôi đoán tên này chắc cũng thuộc loại đó nên cũng không hỏi gì thêm.

- Ờ, đúng rồi. Vào đi.

Hắn kéo vali vào nhà, ngồi xuống ghế rồi ngó quanh quất. Tôi cũng lịch sự, đi rót cho hắn li nước. Nói thật, nhìn hắn tôi có chút khó chịu. Cái mặt hắn, cứ như là không biết bộc lộ cảm xúc ấy!

- Ở đây một tháng 2 triệu, mình share ra, mỗi đứa một triệu. Tiền điện 3k một kí, nước tính theo đầu người, mỗi người 50k. Wifi, giữ xe miễn phí. Giờ giới nghiêm là 11 giờ. Còn thắc mắc gì nữa không?

- Vậy còn bạn?

Tôi không hiểu ý hắn. Hỏi cụt lủn như thế, ai biết hắn muốn hỏi cái gì.

- Mình tên Yun. Học năm hai, đại học X. Còn bạn?

- Yen. Năm hai. Đại học X.

- Hả? Cùng trường hả? Sao chưa bao giờ thấy?

- Chắc tại khác khoa. Tôi học BA.

- Ờ, mình BT.

- Ở chung, có nguyên tắc gì không?

Tôi hơi bất ngờ một chút. Hắn có vẻ là người thẳng thắn quá mức cần thiết.

- Không hẳn. Chỉ cần đừng xen vào đời tư của tôi là được.

- OK. Vậy bây giờ tôi dọn vô luôn được chứ?

Tên này... bị cái gì vậy? Sao hắn có thể dễ dàng quyết định mọi chuyện một cách nhanh chóng như vậy chứ? Tôi cảm thấy mình như hoàn toàn bị áp đảo vậy. Khó chịu. Thật sự rất khó chịu.

- Ờ... Ờ, cũng được.










Từ hôm đó, chúng tôi bắt đầu sống chung. Nhưng cảm giác cũng chẳng khác mấy khi ở một mình. Hắn cứ lặng lẽ đi đi về về, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của tôi. Chúng tôi thậm chí còn chẳng nói chuyện với nhau trừ những khi thật sư cần thiết như việc đóng tiền nhà. À, có tháng, lúc tới ngày, hắn thậm chí chỉ để lại xấp tiền trên đầu tủ cho tôi, và thế là tôi phải tự hiểu đó là tiền nhà. Đúng là tôi có nói hắn đừng xen vào chuyện đời tư của tôi, nhưng thế này, chẳng phải có phần hơi quá đáng sao? Ở chung nhà, mà một bữa cơm ngồi ăn chung cũng không có!

- Yen, em... dạo này thế nào?

Tôi giật mình khi nghe thấy cái tên có vẻ quen quen. Lén nhìn ra sau, tôi còn giật mình hơn khi đúng là hắn. Hắn đang ngồi cùng một gã trai nào đó. Và cái giọng khi nãy, chắc chắn là của gã đó.

- Em vẫn bình thường.

Mẹ ơi, lần đâu tôi nghe giọng hắn dịu dàng đến thế. Gã này, rốt cuộc là gì của hắn?

- Anh... rất vui khi được gặp lại em. Nhưng, em thay đổi nhiều quá...

- Vâng, ai cũng nói thế.

- Sao vậy Yen? Vì anh sao?

- ...

- Yen, anh xin lỗi. Anh biết mình đã làm em tuyệt vọng thế nào, nhưng em đừng thế mà Yen. Đừng để người ta hiểu lầm về giới tính của mình như vậy chứ! Em ăn mặc như vậy...

- Không phải vì anh đâu. Xin anh đừng hiểu lầm, và cũng đừng tự trách mình nữa. Ngay từ đầu, em vốn đã không phải con gái bình thường.

- Nhưng... chẳng phải ngày xưa... em yêu anh sao?

- Vâng, em đã từng yêu anh. Đó là sự thật.

- Vậy tại sao...?

- Anh biết khái niệm bisexual chứ?

Nghe lén đoạn đối thoại, tôi cũng ngờ ngợ. Nhưng khi nghe Yen khẳng định điều đó, trong lòng tôi chợt dấy lên một nỗi căm phẫn.

Cảm giác, giống như bị lừa dối hay phản bội.










- Yen!

- ?

- Mày là bi, đúng không?

- ...

- Trả lời tao đi! Đừng có im lăng như thế! Tao đã chịu đựng sự im lặng của mày đủ rồi!

- Phải.

- Xéo ra khỏi nhà tao! Ngay!

Yen nhìn tôi rất lâu và gần như bất động. Cứ như thể hắn đang cố gắng kìm nén mọi xúc cảm lúc này. Nhưng dù như thế, tôi vẫn thấy đâu đó trong mắt hắn sự sững sờ đến tột độ.

- Ha, mày cũng mặt dày thật đấy! Tao đã ghi rõ điều kiện ở ghép phải là sb. Mày là bi mà còn dám vác mặt tới đây. Tao nghĩ, mày cũng phải thừa biết les bọn tao không có cảm tình với bi mà!

Trút giận lên hắn, nhìn hắn dồn hết cảm xúc vào nắm tay đang siết chặt, tôi mới thấy hả dạ làm sao. Nhưng, sao đâu đó trong thâm tâm, vẫn thấy cắn rứt thế này?

- Cho tôi ba ngày để tìm nhà mới.

Hắn đã nói thế, tôi cũng không cách nào từ chối. Nếu còn ngoan cố, tôi sẽ bị xem là người không hiểu lý lẽ mất.










Sáng hôm sau, hắn ra khỏi nhà rất sớm. Hôm sau nữa cũng thế. Tôi đoán chắc là đi tìm nhà. Hắn xem ra cũng là loại người biết giữ lời hứa. Sau ba ngày, nếu tìm được nhà, hắn chắc chắn sẽ dọn đi cho đỡ chướng mắt tôi.

Nhưng... lỡ không tìm được thì sao?

- Ê Yun, mày đang ở chung nhà với Yen đúng không?

- Ừ, thì sao?

- Tụi bây cãi nhau hay gì vậy?

- Sao tự nhiên hỏi vậy?

- Hôm qua tao thấy Yen nó tới khu nhà trọ của tao hỏi chuyện ở ghép với nhỏ phòng kế bên.

- Rồi kết quả sao?

- Tất nhiên nhỏ đó không chịu rồi! Đã vậy còn quất một câu làm tao nghe mà phát nhột. Cái gì mà “Nghe giọng bạn trong điện thoại mình không ngờ bạn lại là loại đó. Xin lỗi nha, khu này có một cặp les là đủ rồi, mình không muốn bị người ta hiểu lầm đâu. Bạn tìm chỗ khác đi nha!”. Con nhỏ đó, tao ở sát vách nó, có cần kỳ thị ra mặt vậy không?

- Vậy... mày thấy phản ứng Yen thế nào?

- Mày hỏi mắc cười. Mày ở chung nhà thì phải thừa biết là nó có bao giờ để ruột ra ngoài. Mặt lúc nào cũng bơ bơ, ai mà biết nó đang nghĩ gì.

Cũng phải, Yen đúng là loại người như thế. Bởi thế ở chung luôn có cảm giác bất an, không biết hắn có thù hằn mình hay âm mưu gì không.

Nhưng, tình cảnh của Yen, trước đây tôi đã từng trải qua. Người như chúng tôi, tất nhiên không thể ở cùng với con gái bình thường. Chỉ còn ngày mai nữa thôi. Liệu có kịp không, Yen?










Chiều ngày thứ ba, khi đi học về, tôi đã thấy Yen đóng gói đồ đạc. Vậy là, đã tìm được nhà rồi sao?

Yen kéo va li lặng lẽ bước ngang qua tôi. Vào cái khoảnh khắc đó, tôi chợt muốn níu Yen lại. Tôi có cảm giác, nếu tôi không làm vậy, tôi sẽ chẳng bao giờ có thể gặp lại Yen nữa. Nhưng, sao tôi lại muốn gặp lại cái tên đó chứ? Chẳng phải hắn dọn đi thì sẽ đỡ chướng mắt tôi hơn sao?

Rồi chẳng biết nghĩ thế nào, tôi bắt ngay chiếc taxi chạy theo Yen.

Cơ mà, bất ngờ lắm! Nới hắn đến, là một chung cư.

Mẹ kiếp! Có tiền ở ghép chung cư thì thuê mẹ cái phòng trọ ở một mình có phải sướng hơn không! Cảm giác như mình lo hớ rồi ấy!

Nhưng, người hắn ở cùng, là người như thế nào nhỉ?

Tôi bám đuôi Yen đến lầu 12. Hắn kéo va li đến và bấm chuông một căn hộ. Tôi cũng liệu mà nấp sau cái góc cầu thang mà theo dõi động tĩnh.

- A, em tới rồi à?

H-H-H-Hả? Là gã đó! Cái gã trai hôm bữa!

Không lẽ... Yen định ở chung với tên này? Mày bị khùng hả Yen?

Trời ơi, tôi chẳng còn biết bản thân đang nghĩ cái gì nữa! Ngay khi Yen chuẩn bị kéo va li đi vào, tôi đã lao như bay đến chụp lấy tay hắn giữ lại.

- Mày bị khùng hả Yen? Nghĩ sao đi ở với con trai vậy?

- Vì con gái không muốn ở cùng với tôi.

- M-Mày-! Aish! Gì thì gì mày cũng là con gái. Ở chung với con trai người ngoài nhìn vô nói cái gì? Mày cũng phải nghĩ cho ba mẹ mày chứ!

- Chứ Yun muốn tôi phải làm sao?

Hỏi tôi với cái bộ mắt tỉnh bơ như thế, hắn khiến tôi thấy mình như bất lực. Phải, tôi là người đuổi hắn đi, vậy mà bây giờ còn ngăn cản hắn dọn đến chỗ khác, mày thật là thảm hại Yun à!

- Yen, ai vậy?

- Bạn cùng phòng trước đây của em.

- À...

Gã đó nhìn tôi, cười ẩn ý gì đó.

Shit! Cười gì tên khốn! Một thằng con trai biết điều sẽ chẳng bao giờ chấp nhận để con gái sống chung với mình như thế. Cho dù Yen bây giờ có menly hơn ngày xưa đi nữa, hai người cũng từng là người yêu, gã đó rõ ràng là có ý đồ mà!

- Yen, về đi.

- Về đâu?

- Nhà.

- Nhà nào?

- Nhà của tụi mình.

Tôi không biết tại sao mình lại nói những lời như thể năn nỉ đó. Tôi biết mình lúc này chẳng khác gì một tên ngốc. Nhưng cuối cùng Yen cũng chịu về với tôi.

Tôi giúp Yen mang đồ xuống. Ngồi trên taxi, chúng tôi cũng chẳng nói được với nhau câu nào. Tôi trước giờ chẳng mấy quan tâm đến con người này, nhưng đây là lần đầu tiên, tôi khao khát được thấy chút biểu cảm dù là nhỏ nhoi nhất trên gương mặt Yen.










Từ sau hôm đó, chúng tôi trở về với cuộc sống bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Đúng là tôi vẫn không mấy có thiện cảm với bi, nhưng nếu là Yen, tôi đoán mọi chuyện sẽ ổn thôi. Yen... hoàn toàn khác với tất cả những người tôi đã gặp trước đây.

Và vì một lý do nào đó, tôi bắt đầu chú ý đến Yen nhiều hơn. Mối quan hệ của chúng tôi bắt đầu thay đổi kể từ sau cái đêm mưa gió đó.

Đêm đó, trời mưa rất lớn. Tôi trở về nhà trong tình trạng không gì có thể ướt hơn. Cả người tôi gần như lã đi. Trong người thì cứ nóng hừng hực như lửa đốt, bên ngoài thì gió cắt lạnh thấu xương. Sốt. Phải, tôi sốt rồi. Tôi ghét cái bệnh này kinh khủng. Mỗi lần sốt, tôi lại chẳng còn ý thức được gì xung quanh nữa.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy Yen ngồi tựa vào tường mà ngủ gật, kế bên là thau nước với cái khăn. Tôi đoán Yen đã chăm sóc tôi suốt tối qua. Nhìn cảnh tượng ấy, tôi xúc động ghê lắm! Tôi thật chẳng bao giờ ngờ được, một Yen vô cảm lại có thể chăm sóc người khác như thế.

- Thấy thế nào rồi?

- Hả? À... ờ... đỡ hơn rồi. Cảm ơn nha!

Yen chỉ “Ừm” một tiếng rồi đứng dậy dọn thau nước. Quả là, chẳng thể trông chờ vào thứ biểu cảm nào khác trên cái mặt đơ như cây cơ ấy.

- Ăn gì? Tôi đi mua cho.

- Nhà có bếp mà.

- Tôi không biết nấu.

- Mì gói cũng không biết sao?

- Yun đang bệnh mà!

- Vậy cháo gói cũng được.

Yen ra ngoài, mua mấy bịch cháo gói với mấy cái trứng về. Loay hoay biết bao lâu mới xong tô cháo cho tôi. Không ngờ trông có vẻ hoàn hảo thế mà cũng có lúc vụng về thế này. Vui thật!

- Para với C tôi để đây. Ăn xong thì uống.

- Đi đâu đó?

- Đi học.

- Hả? 9 giờ rồi, học hành gì nữa?

Yen vẫn phớt lờ lời tôi, cứ ngồi lúi húi mang giày như thế. Nhìn phát bực!

- Cúp đi! Lâu lâu nghỉ bữa có sao đâu! Giờ này lên người ta cũng về mẹ rồi!

Tôi ngay lập tức im bặt khi chợt nhận ra mình có chút nặng lời. Yen dừng lại một chút, những tưởng sẽ ở lại theo lời tôi, nhưng cuối cùng hắn lại phớt lờ tôi mà ra khỏi nhà.

Mẹ kiếp! Hôm nay còn bày đặt tỏ thái độ với tôi nữa! Sao trong người lại khó chịu thế không biết! Tôi căn bản chỉ là... không muốn lúc bệnh tật phải ở nhà một mình thôi mà!

Khoan đã! Hắn thế này, chẳng phải là đã có chút biểu hiện hơn mọi ngày rồi sao? Nhưng thú thật tôi không hề mong muốn biểu cảm đầu tiên của hắn mà tôi nhìn thấy lại như thế này. Nghĩ lại thì, người như hắn không thể nào vì một câu nói như thế mà tỏ thái độ. Trông hắn không có vẻ giống như đang giận tôi hay cái gì đại loại thế. Nó giống như là... tránh mặt?

Không lẽ... tối qua tôi đã lỡ miệng chửi rủa hay đánh đập gì hắn rồi?

Có thể lắm! Tôi mà sốt là cũng chẳng khác gì người ta khi say cả. Hic, chuyến này không xong rồi.










Chiều hôm đó Yen về nhà, thái độ bình thường như chưa có gì xảy ra. Là tôi lo xa quá rồi sao?

- Sáng kịp đi học không?

- Không.

- Đã bảo rồi mà... Thế trưa giờ đi đâu?

- Chiều tôi có tiết.

À, ra thế. Vậy là lo hớ thật rồi. Vậy mà lúc đó chẳng chịu nói, làm tôi nghĩ lung tung. Hay là... hắn ghét tôi đến nỗi không muốn nói chuyện với tôi?

- Yun đỡ bệnh chưa?

- Ừm... cũng đỡ đỡ rồi.

- Tắm rửa ăn uống gì chưa?

- Chưa...

- Ăn gì? Tôi đi mua.

- Cháo gói được rồi.

Yen thở dài rồi ra ngoài mua về cho tôi bịch cháo lòng. Thiệt tình! Chả biết ý tứ gì cả. Người ta chỉ là muốn được người khác nấu cho ăn thôi mà.

- Nấu nước chi vậy?

- Yun bệnh, đâu tắm nước lạnh được.

Trời ơi, tôi cảm động quá! Yen thế này, chẳng phải là rất đáng yêu sao? Chẳng bù cho mọi ngày.

- Uhm... Yen...

- ?

- Tối qua...

- ?

- Tối qua... tui có làm gì Yen không?

- ...

- Yen à, nếu tui có làm gì thì cho tui xin lỗi nha! Tại mỗi lần tui sốt là tui hông biết gì hết á!

- Uhm.

- Hả? Vậy là tui có làm gì thiệt hả? Tui đã làm gì vậy? Nói tui biết đi!

Yen bấm nút cái ấm điện rồi quay sang nhìn tôi.

- Yun hôn tôi.

- Hả???

WTF??? Gì vậy nè trời??? Không lý nào lại như vậy chứ???

- T-Thiệt hông?

- Không tin thì thôi. Đằng nào cũng chẳng phải việc to tát. Yun đâu cố ý đâu, đúng không?

- Ờ, nhưng mà...

- Thôi bỏ đi.

- Tui... hôn Yen... ở đâu vậy?

- Môi.

Hắn trả lời tỉnh rụi mà chẳng thèm nhìn đến tôi lấy nửa cái. Là tôi hôn hắn đó! Sao lại có thể xem như không có chuyện gì như thế???

- X-Xin lỗi...

- Không sao. Tôi nghe nói les có dục tính rất cao. Yun chắc là lâu rồi không qua lại với ai hả? Thỉnh thoảng giải tỏa một chút cũng là chuyện nên làm mà.

Trời ơi, không thể tin nổi mấy chuyện như vậy lại có thể thoát ra từ miệng hắn. Mà cũng phải, chuyện đáng xấu hổ như vậy thì chỉ có hắn mới có thể nói ra với cái mặt tỉnh rụi vậy thôi.

- Hơ hơ... vậy... vậy sau này... Yen có cần giải tỏa gì thì nói tui ha! Coi như chuộc lỗi. Với cả mình sống chung, hai đứa đều không có bồ, mà nhu cầu đó cũng là thiết yếu mà...

Tôi không còn biết mình đang nói cái gì nữa. Sao tôi có thể nói ra mấy lời như thế chứ???

- Tôi không phải les, nhưng nhu cầu đó thì đúng là ai cũng có. Nếu Yun thấy không phiền thì ok.






Từ sau hôm đó, giữa chúng tôi, những nụ hôn gần như trở thành chuyện hằng ngày. Cả hai đều lấy lý do là thỏa mãn nhu cầu và chỉ dừng lại ở hôn, không làm gì hơn thế. Thậm chí đã có lúc nụ hôn của chúng tôi rất sâu và mãnh liệt. Dần dần, tôi chợt nhận ra, trong nhưng nụ hôn đó, chứa đựng một cái gì đó nhiều hơn thứ gọi là dục vọng đơn thuần. Nhưng vì Yen là bi, nên có chết tôi cũng không muốn thừa nhận điều đó.

.:End extra 1:.

Thứ Năm, 28 tháng 3, 2013

Last kiss [1]

.:Chap 1:.


Còn 14 ngày nữa...




- Sáng nay mày học ở đâu?

- C.

- Chiều?

- Không có tiết.

- Vậy trưa về phơi dùm tao thau đồ.

- Tại sao?

Yun nhìn tôi, nhếch cười rồi kéo tôi vào một góc khuất và đặt lên môi tôi một nụ hôn phớt. Nụ hôn thứ hai trong ngày.

- Ngoan đi.

Yun chỉ cười, xoa đầu tôi rồi bỏ đi.

Tôi chợt thấy có chút khó chịu, cũng không rõ là vì sao.










- Ê tối nay guitar club sẽ diễn ở quán của mày á! Xong ca nhớ chờ tao về với nha!

- Ờ.

Tôi cúp máy, rồi ôm thau đồ ra sân.

Yun sinh hoạt ở guitar club của trường. Cái câu lạc bộ ấy khá nổi tiếng, bởi thế mà Yun cũng nổi theo. Cứ diễn hết quán này đến quán khác, cũng không ít fem để ý đến. Tôi tự hỏi sao đến giờ Yun cũng chẳng cặp kè em nào. Do quá kén chọn, hay do... vẫn không quên được người đó?

Tôi làm thêm ở một quán trà sữa cách phòng trọ của chúng tôi mười lăm phút xe máy. Đó là một quán trà sữa khá lớn, giới trẻ thành phố hầu như ai cũng biết, và đặc biệt, nó là nơi tụ tập của les. Nhờ cái ngoại hình tomboy này mà tôi được nhận vào một cách dễ dàng. Thú thật là cũng có vài em fem nghĩ tôi là sb mà tán tỉnh. Nhưng tôi không mấy quan tâm đến chuyện đó.










- Yen, guitar club tới rồi, dọn chỗ cho họ đi.

Tôi ghi nhanh order, giao vế quầy rồi đến phụ mọi người dọn chỗ diễn cho họ.

Hôm nay tôi sẽ lại được xem Yun diễn.

Yun thường diễn ở căn tin trường vào giờ nghỉ trưa, nhưng những lần như thế mọi người bu lại xem rất đông. Tính tôi không thích chen lấn nên thường chỉ đi ngang nhìn một cái rồi đi. Chưa bao giờ tôi xem Yun diễn một cách trọn vẹn.

Yun nổi bật nhất trong nhóm với ngoại hình tomboy. Tôi có thể thấy được ánh mắt mê mẩn của mấy em fem trong quán. Tôi biết, Yun thật sự rất thu hút, đặc biệt khi chú tâm vào một việc gì đó.

Hôm nay khách đông hơn hẳn. Tôi cứ phải chạy đi chạy lại các bàn. Thế này xem ra việc tập trung thưởng thức các màn trình diễn của Yun là không thể. Thôi vậy, xem như mày không có phúc đàn cho tao nghe.

- Mệt chưa?

- Ừ. Cho tao cái gì uống đi.

- Uống gì?

- Cho gì uống nấy.

Tôi vào quầy rồi đi ra đặt ly trà đá xuống bàn Yun.

- Giỡn hả?

- Hỏi uống gì không nói.

Yun nhăn mặt rồi cũng cầm ly trà đá lên nốc cạn. Trêu được Yun, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

- Khi nào mày xong?

- Không biết. Diễn theo yêu cầu, chắc phải đến khuya.

- Tao hết ca rồi.

- Đ-Đợi đi! Tao không có đi xe.

- Biết mà.

- A, tới rồi. Đợi xíu nha! Xong bài này tao xin về trước.

Yun quay lại chỗ diễn, còn tôi vào trong thay bộ đồng phục ra. Lúc tôi bước ra cũng là lúc màn trình diễn bắt đầu. Tôi tìm một bàn trống ngồi vào.

Tiếng guitar cất lên. Tiếng guitar của Yun.

Ca sĩ chính của câu lạc bộ là một nữ sinh, nghe đâu từng đoạt giải hoa khôi của trường. Giọng hát ấy ngọt ngào đến mê người. Hai con người đẹp đẽ ấy, một người đàn, một người hát.Tôi nghĩ rằng có lẽ tôi chưa bao giờ được xem một màn trình diễn hoàn hảo đến thế. Hoàn hảo đến nỗi cổ họng nghẹn đắng.

Màn trình diễn kết thúc trong tràng pháo tay của mọi người, trong ánh mắt ngưỡng mộ của các sb và trong trái tim rung động của các fem.

Tôi thật sự không thích cảnh tượng này. Cái cảnh tượng Yun cười tít mắt cảm ơn mọi người.

Tôi ra ngoài lấy xe, đậu xe trước quán đợi Yun. Khuya, trời lạnh đến tê tái.

Yun bước ra cùng cô bạn ca sĩ đó. Họ nói với nhau gì đó. Tôi thấy mặt cô bạn ấy ửng đỏ, Yun tỏ chút lúng túng. Thế thôi cũng đủ hiểu rồi.

- Yen! Đợi lâu chưa?

- Lâu.

- Ặc. Sao không ở trỏng coi? Ra đây chi cho lạnh vậy?

Hơ, gì nữa đây? Tao chỉ ngồi cách mày có mấy bàn thôi đấy!

- Mày chở đi.

- Hả? Tao vừa diễn xong đó...

- Vậy về mình đi.

- Ế khoan! Được rồi.

- ...

- Ôm chắc nha! Lạnh lắm đó!

- Điên à! Tao không phải mấy em fem của mày.

Lạnh thật.

Nhìn vào tấm lưng trước mặt, tôi chỉ muốn vòng tay ôm lấy để tìm chút hơi ấm. Nhưng... tôi chẳng có lý do cũng như tư cách để làm thế.






- Wow! Phơi hết luôn! Giỏi nha!

- Có mấy cái chứ mấy.

- Yen.

- ?

- Ra đây.

Yun chẳng biết đã thay đồ tự lúc nào, đã ngồi sẵn ngoài hành lang và ngoắc tôi ra.

- Ngồi đi.

- ...

- Nghe kỹ nha! Cái này dành riêng cho mày thôi đó!

Yun bắt đầu lướt những ngón tay trên cây guitar của mình, và... hát.

Là Fool Again cùa West Life.

Đây là lần đầu tôi nghe Yun hát. Cái giọng ấm ấm, bán nam bán nữ, đúng cái chất giọng mà tôi thích nhất. Thế này khó trách cả khối fem điêu đứng. Cô bạn ca sĩ ấy chắc cũng không ngoại lệ.

- Yun.

- Hả?

Tiếng đàn dừng lại, nhưng tâm trí tôi đã không kịp bình tĩnh nữa rồi.

- Hôn tao đi.

Yun đặt cây đàn qua một bên, trườn người tới, và hôn lên môi tôi.

- Lần thứ ba trong ngày. Cẩn thận kẻo mày nghiện thì khổ tao. Sớm kiếm một em làm việc này thay tao đi.

Yun cười tỏ ý trêu chọc. Nhưng câu nói đùa này thật sự chẳng vui chút nào.

- Yên tâm. Tao không làm phiền mày lâu đâu.

- Hả? Tia được em nào rồi hả?

- ...

- Đừng nói là thằng chứ?!

- ...

- Aish!!! Bi tụi bây thiệt là khó hiểu mà! Cứ normal hay les thì đơn giản hơn không!

Tôi không nói gì nữa, chỉ đứng dậy rồi đi vào nhà.

Những nụ hôn dịu dàng của Yun, tôi sẽ còn nhận được bao nhiêu nữa?


.:End chap 1:.

Color [3]

.:Part 3:.


- Bà tính sao?

- Phải đấy, ngươi tính sao?

- Gin tính sao?

Tôi nhìn ba gương mặt đang hồi hộp hướng mắt vào tôi rồi thở dài.

- Không tính gì cả. Tới đâu hay tới đó.

- Haizzz, mới một tuần không có ta mà đã xảy ra lắm chuyện ly kỳ như vậy rồi. Xem ra ta về nhà không đúng lúc a~

- Phải đó! Thuyên mà ở lại là được chiêm ngưỡng dung nhan người yêu của Aka rồi!

- Sà má??? Có người yêu rồi cơ à? Ai da~ Hồng nhan bạc phận rồi Gin ơi~

Kuro vừa chặc lưỡi vừa xoa đầu tôi mà suýt xoa. Biết ngay hắn thể nào cũng thừa cơ châm chọc mà!

- Thôi đừng chọc nó nữa. Uống gì không? Tui mua cho.

Vẫn là Shiro thương tôi nhất a~

- Jero!

- OK! Thuyên, Mẫn, đi chung luôn nè!

- Ế, khoan, đang nói chuyện mà! Đừng có kéo!

Cái gì vậy? Nói đi là đi hết là sao?

Tôi chán nản chống cằm nhìn ba người đó loi nhoi ở quầy nước. Tên Kuro này, thật ồn ào.

- Uhm…

Tôi giật mình khi chợt nhận ra có người đứng bên cạnh. Ngước mặt lên nhìn, tôi đoán hồn vía mình chắc ở trên mây rồi.

Shiro… quả thật rất hiểu tôi.

- Ngồi đi.

Tôi chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh. Em ngồi xuống, im lặng, đánh ánh mắt đâu đó để tránh ánh nhìn của tôi.

- Tìm Gin?

Em không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Tôi không hỏi thêm nữa, chỉ chăm chú nhìn em, chờ đợi em mở lời.


- Nếu không có gì thì Gin đi đây.

Tôi thở dài đứng dậy, toan đi đến chỗ ba cái tên loi nhoi kia.

- A, khoan đã…

Thịch!

Tôi… tưởng chừng như… tim mình đã ngừng đập vào lúc đó.

Em… đang nắm lấy tay tôi.

Cố giữ vẻ mặt điềm đạm, tôi quay lại nhìn em.

- Sao?

Em nhìn thẳng vào tôi. Cứ mỗi giây im lặng trôi qua là sự hồi hộp trong tôi lại tăng lên gấp bội. Cứ đà này không khéo tôi sớm đi thay tim mất.

- Gin… có muốn quen em không?

.

.

.

Gì cơ?

Quen?

Dám cá cái mặt tôi bây giờ hết cool rồi. Muốn cười quá đi mất!

- Ha... ha ha... hahahahahahahahahaha...

Cũng may căn tin giờ này không có ai, không chắc độn thổ quá. Ờ thì đúng là không có ai, nhưng giữa trưa mà đứng dưới căn tin này cười ầm lên thế cũng đủ bị mấy má nhìn kì thị rồi.

Liếc thấy cái mặt đỏ bừng của em, tôi mới cố lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày.

- Xin lỗi. Tại em hỏi bất ngờ quá.

- Hờ hờ, không sao. Nhưng đây là lần đầu em bị cười vào mặt như thế khi đề nghị hẹn hò đấy.

Hình như... tôi vừa làm em quê. Đúng là tôi rất ít khi cười, nhưng một khi đã cười thì toàn chọc người ta điên tiết.

Em không nói gì nữa, chỉ đứng dậy, toan bỏ đi.

- Chắc em nhầm. Coi như em chưa nói gì.

Aka của tôi, quả thật rất đáng yêu.

- Thế... em có muốn quen không?

Chỉ bằng một câu nói khi em vừa bước ngang qua, tôi đã có thể giữ em lại. Chỉ cần em đứng lại, tôi đã biết câu trả lời.

- Nếu không muốn quen, em đã không chủ động hỏi.

- Thế... em có thích tôi không?

Em im lặng. Tôi khẩy cười. Qua lời kể của Mẫn, tôi cũng chẳng lạ gì thói quen của em. Chỉ cần ai đó nói thích mình, em sẵn sàng hẹn hò dù có thích người ta hay không. Ngay cả bây giờ, lúc đề nghị hẹn hò với tôi, em vẫn đang quen một thằng khác.

- Một chút. Nhưng phải xem, Gin có giữ được em không đã.

Nói rồi em bỏ đi. Tôi vẫn đứng đó, bao cảm giác khỏ chịu. Tôi biết rõ, người như em, tôi hoàn toàn không có khả năng nắm lấy.










Chiều chủ nhật, chúng tôi trở về khu nội trú ngoài trường. Trước khi về, vẫn là phải ăn chiều trước. Và như mọi bữa ăn, hôm nay em lại bỏ cơm. Tôi vẫn thường thấy em ngồi trên lang cang căn tin, tô vẽ gì đó trong khi mọi người dùng bữa. Điều đó làm em khác hẳn với mọi người. Em vẫn luôn ngồi đó mỗi khi ánh mắt tôi hướng đến. Nhưng hôm nay thì không.

- Lâm, xách đồ về dùm tui. Tui để quên cái khăn trên phòng rồi.

- Ờ...

- Để Thuyên xách tiếp cho.

- Cảm ơn Thuyên nha!

- Có gì đâu. Ai bảo Lâm vô phước hốt trúng thằng chồng vừa làm biếng, vừa mám gái, lại thích đì vợ như hắn chứ!

- Coi chừng Gin nghe thấy đấy.

Tôi nghe rồi đấy! Tên Kuro chết tiệt. Để xem ta dìm hàng ngươi trước mặt Shiro thế nào.

Mặc kệ hai người đó, tôi lo việc của mình. Ôi lầu bốn~ Tôi chỉ lấy mỗi cái khăn thôi đấy!

Cạch!

Tôi bước về phía giường mình đêm qua, lấy cái khăn, toan bước ra, nhưng quả thật rất khó để phớt lờ cái đống chăn bùi nhùi cứ chốc chốc lại nấc lên mấy tiếng sụt sùi ở giường đối diện. Tôi... biết rõ đó là ai.

Tôi khẽ bước đến, ngồi xuống bên mép giường, và nhìn. Tôi thật sự chẳng biết phải làm gì cả, nhưng bây giờ bỏ đi có vẻ không ổn lắm, nên cứ thế mà ngồi quan sát thôi. Cả cái căn phòng nội trú chỉ có hai đứa, yên tĩnh đến nỗi tôi có thể nghe được cả nhịp thở của em.

Aka của tôi... đang khóc.

Tôi không biết gì về em cả, nhưng ngẫm lại, liệu có cần thiết để biết tất cả? Biết quá nhiều, đôi khi cũng không tốt.

Tôi cứ ngồi thế, cho đến khi nghe tiếng bước chân trên cầu thang của mấy đứa nhỏ đang về phòng. Tôi vội gấp cái khăn của mình lại, để cạnh gối nằm của em rồi ra ngoài.

Em... vẫn chưa ăn gì đúng không nhỉ?



- Ủa, khăn đâu?

- Để lại đó rồi.

- Gì? Là sao?

- Tui ra ngoài đây. Kuro! Có muốn đi chung không?

.

.

.




Color [2]

.:Part 2:.


- Ngày nào cũng vậy nhỉ? Ngươi làm người khác nghĩ ngươi có hứng thú với ta đấy!

- Phi! Nếu không phải vì chỗ ngươi có tầm nhìn tốt, chả đời nào ta phải cất công ngày nào cũng qua đây!

- Nghe bảo hôm nọ bị phạt chung với Aka.

- Ừ.

- Sướng nha! Có làm gì con người ta chưa đấy?

- Phi! Ngươi nghĩ ta là hạng người gì?

- Con người ngươi sao thế? Cứ mở miệng là một chữ phi, hai chữ phi, tên ngươi trên bản vàng để làm kiểng chắc!

- Cứ như ta thèm có tên trên đó ấy!

- Có nói chuyện chưa?

- Rồi.

- Giọng thế nào?

- Ừm… Lạ lạ. Giống giọng một bé trai hơn là giọng con gái.

- Ha ha, so ra ngươi vẫn gái chán!

- Im đi!

- Này, ta đang bắt chuyện để giữ hình tượng cho ngươi đấy! Cứ đứng mà nhìn chòng chọc vào người ta như thế trông ngươi chả khác gì mấy tên cuồng dâm biến thái.

- Ta biết.

- Ngươi-! Hả, sao tự nhiên lại nhìn ta?

- Aka đang nhìn lên.

Đây không phải là lần đầu em phát hiện tôi nhìn trộm. Chỉ là tôi mặt dày đến nỗi dù bị phát hiện bao nhiêu lần cũng không thể bỏ tật. Mà đã gọi là nhìn trộm thì hiển nhiên không thể đối mặt khi bị người ta nhìn lại rồi. Tôi… không muốn phải bắt gặp ánh mắt em thế này, chỉ muốn mỗi ngày đều được ngắm nhìn em từ xa, vậy là đủ rồi.

Em vẫn luôn đứng đó, tựa vào lang cang trước cửa lớp, nhìn xuống cái sân trường nhốn nháo mỗi giờ ra chơi. Dù bao nhiêu người đến bắt chuyện em cũng chỉ phẩy tay để được đứng một mình. Phải, em chỉ thích ở một mình. Aka nhỏ nhắn trong chiếc áo khoác đỏ rộng thùng thình như thể một bông hồng gai, chỉ có thể đứng nhìn mà không cách nào chạm đến.










- Vâng, chủ nhật ạ. Có mỗi chuyện đồng phục thôi, lần này ba mẹ dứt khoát với thầy luôn đi. Bị kêu lên phòng giáo viên hoài mệt lắm. Không được thì con nghỉ học. Vâng, bye mẹ.

- Phát hiện rồi.

Tôi hơi giật mình quay lại.

- Trường cấm dùng di động.

Tôi lại nhếch mép. Với tôi, một nụ cười sao khó khăn thế không biết.

- Thì sao?

- Chả sao cả.

Nói rồi em lại nằm xuống trùm cái áo khoác đỏ lên che ánh mặt trời chói lọi.

“Lại trốn tiết.”

Tôi thở dài rồi mở cửa cầu thang đi xuống. Lúc cánh cửa chưa đóng lại hẳn, tôi thấy em vén áo khoác lén nhìn theo tôi.










- Tuần này mấy em ở lại phòng Nữ IV nha!

Phòng Nữ IV…

Là phòng của Aka.

Khu nội trú của lớp 11 và 12 nằm bên ngoài trường. Cuối tuần những ai không về nhà sẽ phải dọn vào ở nhờ các phòng nội trú trong trường, phòng của học sinh lớp dưới.

Tôi chẳng bao giờ về nhà trừ những dịp được nghỉ nhiều ngày. Và Aka cũng thế.

- Gối, mền, quần áo, bàn chải, khăn, sách vở… Thiếu gì không nhỉ?

Suốt thời gian ở nội trú, Shiro luôn là người chăm sóc tôi. Những lúc thế này, đồ đạc của tôi đều do Shiro soạn. Nhớ có tuần cậu ấy về nhà, tôi khổ sở vì quên hết thứ này đến thứ kia. Lúc ấy Kuro chỉ được nước mà cười vào mặt tôi: “Không có vợ ngươi chả làm ăn được gì cả!”.

Phải, mọi người đều gọi Shiro là vợ tôi.

- Đây xách cho.

- Cảm ơn nha!

- Mua bánh tráng cho tui ăn đi.

- Bà-!

Tôi thích trêu Shiro, vì cậu ấy lúc nào cũng nhường nhịn tôi. Mặt thì tức tối như thế nhưng vẫn lon ton chạy đi mua bánh tráng cho tôi. Và chỉ có Shiro mới được phép gọi tôi bằng cái danh xưng cực nữ tính đó: bà.






- Thuyên tuần này không ở lại, chán nhỉ?

Chúng tôi ngồi trong một góc cầu thang, nhai nhồm nhoàm hai bịch bánh tráng trộn vừa mua. Trưa nóng kinh.

- Ừ.

- Nãy giờ gặp Aka chưa?

- Chưa. Nóng quá~

- Ăn lẹ đi rồi vô. Ngồi ngoài này hồi thành heo quay bây giờ!

- Biết rồi. Đồ để ở giường nào ế?

- Đối diện giường Aka.

- Biết ý dữ.

- Tui mà!

Nhìn vẻ mặt vênh vênh tự đắc của Shiro, tôi chỉ nhếch cười. Chúng tôi nhanh chóng xực xong bịch bánh tráng, vứt vào sọt rác rồi đi về phòng. Phòng Nữ IV.



Phịch!

Vừa mở cửa phòng ra, tôi đã cảm nhận được vật gì đó nặng nặng đổ ụp vào người mình. Liếc nhìn xuống, tôi thấy ánh mắt tròn xoe của em.

- Xin lỗi.

Giọng em đều đều. Em bước qua người tôi. Tim tôi đập điên loạn. Gần quá!

- Nè, không sao chứ?

- Đi tắm. Nóng quá.










- Bé đó…

- Ừm, sao?

- Hình như ở cùng phòng Aka.

- Ừ.

- Lên trước đi.

Shiro ngoáy nhìn cô bé, quay lại nhìn tôi, cười cười rồi bỏ lên phòng.

Tôi bước đến ngồi cạnh cô bé. Cô bé ăn khá chậm. Mọi người đều lên phòng hết rồi.

- Em… ở phòng Nữ IV?

Thề có Chúa, lần đầu tôi biết chủ động bắt chuyện là gì.

Cô bé nhìn tôi, gật đầu cười rất tươi.

- Vâng ạ.

- Tên?

- Mẫn ạ!


Chúng tôi ngồi nói chuyện một lúc rồi cùng lên phòng. Tôi vốn không phải là người nói nhiều nêu chủ yếu là em ấy nói. Em ấy rất thân thiện. Thật may tôi đã không nhìn lầm người.

Tối, tôi và em ấy ra hành lang, ngồi dưới chân cầu thang hóng gió. Tôi cho em ấy xem tranh tôi vẽ, tặng em ấy một bức để đổi lấy thông tin của Aka.

- Phòng em… có một tomboy đúng không?

- Gin nói Khả Ân hả?

- Ra là tên Khả Ân à?

- Vâng…


- Ân thích Tú.

- Tú?

- Chút em chỉ cho, chung phòng đấy! Nằm cạnh giường Ân. Tú xinh lắm! Hai người ấy rất thân. Tú cũng thích Ân. Ai cũng biết.


Đến khuya, tôi và Mẫn về phòng. Giường tôi đối diện giường Aka, nhìn qua có thể thấy em đang làm gì.

- Gin, Tú đó!

Tôi nghiêng đầu sang nhìn. Là cô bé đang nằm cạnh Aka. Cùng đọc sách. Vui vẻ nhỉ?

“Ngực to vãi!”

Con gái thời nay hớ hênh quá!

Tôi nằm xuống, kéo chăn lên đắp, nhắm mắt ngủ.

“Ra em thích loại đó.”






Tối hôm đó, tôi giật mình lúc nửa đêm, nhìn sang em, tôi thấy em ân cần đắp lại chăn cho Tú.

Chết tiệt! Tôi ngày càng thích em nhiều hơn mất rồi.










- Mẫn, dạo này mày thân với Gin quá ha! Hai người đang quen nhau hả?

Tôi dừng lại khi nghe thấy tên mình. Mấy đứa nhóc này, nói xấu cũng phải bé mồm một tí chứ!

- Tụi bây biết Gin hả?

- Gin nổi tiếng mà! Bị kỷ luật liên tục nhưng học kỳ nào cũng có tên trên bảng vàng. Người yêu lý tưởng của tao đó.

Ai da~ Ngại quá!

- Không được, Gin là của Mẫn rồi.

- Mày nói gì vậy? Gin là của tao chứ! Gin từng xếp hạc cho tao mà!

Em này mạnh miệng vậy. Lần đó là em ấy nhờ tôi xếp dùm đổi lấy cây kẹo mút cola mà!

- Tụi bây im hết đi. Gin thích tao.

Cả đám im lặng. Tôi cũng tò mò liếc nhìn vào, bởi cái giọng vừa cất lên ấy sao quen quá.