Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014

Phong Nguyệt - Đệ nhất chương

...Ngươi là gió, ta là trăng...



Đệ nhất chương

Núi Trùng Sơn ở phía tây ngoại thành là nơi không kẻ lý trí nào dám đặt chân tới. Vì sao? Bởi vì đỉnh núi là nơi sống của Hồ Tộc, lưng chừng núi lại là nơi đóng đô của một giáo phái mới được thành lập một năm trở lại đây, nghe đâu còn là tà giáo.

Hồ ly là yêu quái, phàm nhân không dại gì đối đầu. Nhưng còn cái giáo phái này, còn non nớt chưa đủ lông đủ cánh, lấy cái gì mà dọa người?

Nghe đồn tên gọi giáo này là Thánh Hủ Giáo. Gần một năm trước, Giáo chủ Khổng Tước kêu gọi đồng minh kéo lên núi Trùng Sơn gây dựng giáo nghiệp. Kẻ cùng chí hướng vô cùng ít, đến nay trên dưới giáo chúng chỉ vỏn vẹn sáu người.

Vỏn vẹn sáu nhân mạng, còn chưa rõ tài cán ra sao, sao lại khiến chúng sinh khiếp sợ?

Nguyên nhân đều do tên Giáo chủ tự xưng Khổng Tước tiên tử kia mà ra. Phải, hắn tự nhận mình là tiên, do phạm thiên quy nên bị lưu đày trần thế. Có điên mới tin. Hắn có chỗ nào giống tiên? Ngũ quan có thể coi là vừa mắt đi, nhưng chỉ như thế mà có thể gọi là tiên thì thế gian này cũng lắm tiên bị lưu đày. Nhưng nói hắn khác người, quả thật có rất nhiều điểm khác người, khác người đến mức dọa người. Hắn nha, không có võ công. Phải, không có võ công. Hoặc ít nhất thì chưa ai từng thấy hắn giở ra chiêu nào. Cao thủ giao đấu cũng khẳng định hắn không hề có công phu trong người. Như vậy mà làm Giáo chủ, thật khiến người ta nghi ngờ hắn biết yêu thuật mê hoặc lòng người. Hơn nữa, tên này lại có ngoại hình vô cùng quái dị. Người ta nhìn thấy một thân lam sắc liền nhận ra hắn. Tóc xanh, mắt xanh, y phục xanh. Lại còn thêm cái sở thích khoác áo choàng lông vũ xanh biếc. Nhìn xa trông hắn chẳng khác gì một con vẹt màu xanh cả. Tổng quản Thánh Hủ Giáo Hoa Ngọc Tư từng nói "Ngươi nên gọi là Đại Kê, chứ không phải Khổng Tước".

Ngoại hình đã thế đi, thần kinh hắn cũng thuộc dạng có vấn đề. Vì có vấn đề nên mới lập ra Thánh Hủ Giáo. Hắn nha, truyền bá tư tưởng đồng tính luyến ái trong nam nhân. Nam nhân gặp qua hắn, vì một lý do nào đó không còn hứng thú với phụ nữ nữa. Bởi thế người ta nói, trượng phu còn muốn hưởng thụ sắc giới, tuyệt không được bước chân đến Trùng Sơn.

Lại nói, vì sao chọn Trùng Sơn?

Thật ra là vì, hắn hứng thú với Hồ Vương của Hồ Tộc trên đỉnh Trùng Sơn.

Chuyện này lại phải nhắc đến gần một năm trước. Ngày đó gây dựng Thánh Hủ Giáo, bên cạnh hắn chỉ có mỗi mình Hoa Ngọc Tư. Hắn nói từng thấy Hồ Vương của Hồ Tộc trên núi Trùng Sơn, liền nhất quyết định cư ở đó. Thời gian đó hoa đào nở rộ. Hồ Tộc mở hội ngắm hoa ở Đào Viên. Tuy nói là không quy định khách dự, nhưng kẻ lui tới hiển nhiên đều là vương của các yêu tộc. Trong ngày hội ấy, người ta chú ý đến con vẹt xanh Khổng Tước, bởi vì bao năm mở hội, yêu giới lần đầu tiên thấy nhân vật này.

Giữa khung cảnh cánh hoa đào tuôn đổ như mưa, nếu để ý bất kể ai cũng có thể nhìn thấy ánh mắt lam y nhân đó dán chặt lên người Hồ Vương như thế nào. Nó chặt đến nỗi chỉ cần nhìn lâu một chút lập tức có thể thấy ngượng ngùng thay cho Hồ Vương đáng thương kia. Hồ Vương y đương nhiên cảm nhận được, chỉ có điều là vờ như không thấy, rồi sau đó vì một lý do nào đó, chẳng thể quên được kẻ trên người toàn lông vũ màu xanh kia.

"Ai gia trước khi rời đi có điều muốn nói."

Hắn đứng giữa vườn đào ngập một màu hồng, mái tóc xanh thẫm xốc tung trong gió, giọng dõng dạc.

"Ai gia yêu Hồ Vương từ cái nhìn đầu tiên, cho nên, Hồ Vương, sau này ngươi sẽ còn liên tiếp nhìn thấy ai gia."

Nói xong câu đó, hắn mỉm cười phất áo rời đi. Khách dự hội miệng đều há hốc, khá khen cho một tên phàm nhân không biết sống chết là gì. Một thân một mình ngang nhiên trà trộn vào yêu giới, còn mặt dày tuyên bố tình cảm với vị Hồ Vương nổi tiếng lãnh đạm.

Hồ Vương khi ấy không có phản ứng gì cụ thể, khóe môi y chỉ nhếch lên một đường cong nhẹ.

Thời gian sau đó, Khổng Tước ngày nào cũng tìm tới Đào Viên. Hồ Vương thấy hắn cũng khá thú vị, liền ngày nào cũng rất kiên nhẫn tiếp chuyện hắn. Đa phần đều là hắn nói, y nghe. Còn là những chuyện quái dị lúc hắn biến nam nhân từ thẳng thành cong như thế nào. Hồ Vương lắm lúc cũng rất hoang mang, có khi nào cùng hắn một chỗ lâu như vậy, liền không hứng thú với nữ nhân nữa đi?

"A, ta vẫn chưa biết tên ngươi."

"Ngươi muốn biết?"

"Phải. Gọi tên chẳng phải là thân thiết hơn sao?"

"Ta họ Diệp, tên gọi Kỳ Phong."

"Kỳ Phong? A, ai gia gọi là Kỳ Nguyệt. Ngươi là gió, ta là trăng. Ngươi xem, đến tên của chúng ta cũng rất hợp nhau đúng không?"

"Kỳ Nguyệt? Hậu của ta cũng gọi là Kỳ Nguyệt. Các trưởng lão khi mai mối cũng nói tên bọn ta rất hợp nhau."

Phải, hắn biết. Hắn biết rõ Hồ Tộc này đã sớm có Hồ Hậu. Chẳng qua là Hồ Hậu tu vi chưa đủ, phải theo các trưởng lão đến Bách Hoa Sơn để tu luyện, nên hắn mới có thể cận kề Hồ Vương mỗi ngày như thế này. Dù biết rõ như thế, nhưng mỗi lần nghe Hồ Vương nhắc đến người kia bằng chữ "Hậu" vô cùng thân mật, hắn vẫn thấy có chút không cam tâm. Nhất là khi lần này, hắn và người kia còn mang cùng một cái tên.

Hoàn đệ nhất chương